Ngày xửa ngày xưa cách
đây dã lâu lắm rồi…
Có một nàng công chúa xinh
đẹp, dịu dàng, đằm thắm tài, sắc vô cùng…
Thế nên chờ mãi mà nàng
vẫn chưa chọn được người yêu
Bâng khuâng thiếp mãi ngóng chờ
Chàng ơi chàng hỡi, chàng ờ nơi đâu
Mong chàng ngóng mãi đêm thâu
Buồn rơi gối chiếc, giọt châu rơi rồi…
Nàng buồn lắm, mãi ngóng
nhìn về một phương trời xa xôi mà nước mắt cứ rơi rơi…
Một hôm Bụt hiện lên bảo
với nàng rằng: con hãy đan một cái lưới thật to, thật rộng, thật bền rồi ra
biển thả xuống rồi kéo lên…
Nàng công chúa kinh ngạc
nhưng mừng lắm mới hỏi Bụt rằng: thưa Bụt, nếu lưới to, rộng thế thì làm sao
con kéo được ạh…
Bụt mỉm cười nói: thì con
cứ làm theo lời ta con ạh… nói rồi Bụt biến mất
Nàng công chúa cứ suy
nghĩ băn khoăn mãi. Nhưng cuối cùng vì tiếng gọi tình yêu nàng vẫn quyết tâm
làm theo lời Bụt dặn..
Nàng cố gắng ngày ngày
say sưa đan một cái lưới thật to, thật rộng, thật bền và thật đẹp nữa. Có đôi
khi mải mê quá nàng quên cả ăn, quên cả ngủ. Cứ thế, đến một ngày lưới cũng đan
xong và nàng không thể ngờ rằng sao mà nó lại to thế, rộng thế và bền đẹp thế
nữa…
Nàng vui mừng lắm nhưng
chợt lo lắng, thế này thì làm sao mình đem ra biển được đây… huhu… mải lo âu
mãi nàng chợp mắt thiu thiu lúc nào không hay…
Lạ thay sáng sớm hôm sau
khi thức dậy nàng thấy hăng hái lạ thường, nàng gôm tấm lưới lại và thử nhấc
lên xem… ô kìa, sao thế nhỉ.. sao lại nhẹ bẫng thế này… hihi…
Thế là nàng vui quá, vội
ôm tấm lưới chạy băng băng ra biển, tới nơi nàng liền tung trùm ra xa… ôi kỳ lạ
quá, tấm lưới vút lên cao, vươn ra xa ơi là xa, bao trùm cả một vùng mênh mông
ngút tầm mắt nàng… hihi, nàng reo lên thích thú.. lạ chưa kìa... lạ chưa kìa…
Thế rồi nàng nhanh chóng
kéo lưới lên, cứ nhẹ băng, vun vút, vun vút… thật là lạ.. môi nàng nở nụ cười
tươi thắm…
Nhưng ui, lưới kéo lên
hết rùi mà chẳng có gì cả… nàng buồn lắm, nhưng lại đứng dậy quyết tâm vung
lưới lần nữa… cứ thế cho đến khi trời tối mịt…
Nàng buồn quá, không bít
phải làm sao, thôi đành đi về vậy…
Tối về nàng suy nghĩ mãi
rồi mệt quá ngủ thiếp đi…
Sáng hôm sau nàng chợt
thức dậy rất sớm, lại nhớ lời Bụt dặn, và thế là nàng lại chạy băng băng ra
biển…
Lần này nàng không vội vã
nữa, nàng quăng lưới xuống biển thật xa, rồi chú ý theo dõi. Bao nhiu những con
sóng nhấp nhô, cứ cuồn cuộn chồi lên, tụt xuống chập chùng mãi không nguôi, gió
dào dạt từ biển thổi vào mát lạnh, nàng thấy vui vui, rồi nàng thư thả kéo lưới
lên…
Ôi ! vẫn không có gì nè,
lạ nhỉ, sao lại lạ thế nhỉ…
Thôi, cứ thử quăng lưới
lần nữa xem… và cứ như thế cho đến khi trời tối mịt. Cũng có lúc nàng bắt được
vài con sò, con hến, hay một ít rác lạc vào… nàng lại gạt đi…
Nàng buồn bã vô cùng,
nhưng với nghị lực và ý chí vô song, với tinh thần quyết tiến theo tiếng gọi
tình yêu, và với trí thông minh, lanh lợi, nhạy bén, suy xét liên miên… ngày
này qua ngày khác nàng công chúa đã bủa lưới kín khắp cả biển rồi…
Một hôm, vào một chiều
thu đẹp trời, gió thu dào dạt, nước thu trong xanh, xa xa mây nhởn nhơ bay,
lững lờ vi vu trên những hàng dương cao vút… có một thiên tử đi ngang, chợt
thấy công chúa sao mà dịu dàng, tuyệt sắc, rạng ngời thế này… chàng chợt thốt
lên: ôi sao mà đẹp quá, mê say quá… rồi chàng say sưa ngắm nhìn công chúa…
Ô, sao mà lạ hè, công
chúa làm gì thế kia.. sao lại cứ tung lưới xuống biển rồi lại kéo lên thế kia
nhỉ.. hihi, lạ quá hè… để ta lại gần chút xem nào.. lại gần xem nào…
Và thế là chàng tiến đến
thật gần, chợt nghe văng vẳng trong gió tiếng lòng ai tha thiết, ngọt ngào và
vô cùng quyến luyến, dịu êm…
Chàng ơi thiếp thả lưới này
Lưới to, lưới rộng, lưới này đẹp thay
Lưới này tình thiếp mê say
Lưới này mong lắm.. hôm nay gặp chàng…
Chàng ngây ngất choáng
ngợp, một lúc lâu sau mới nhận ra là công chúa đang hát. Ôi sao mà thanh thoát,
dịu dàng, đằm thắm, mà chất chứa yêu thương đến thế, ôi say đắm lòng này quá
thôi…
Và không hiểu sao chàng
đem lòng yêu mến công chúa tự lúc nào chẳng biết, rồi tình yêu ấy chợt lớn
nhanh vùn vụt, đắm say tự bao giờ…
Từ trong sâu thẳm con tim
chàng chợt thốt lên: ta đến với nàng đây, ta đến với nàng đây… trái tim ta.. ôi
rực lửa bừng bừng.. yêu nàng rồi.. ta đã yêu nàng.. ta yêu nàng yêu lắm, yêu vô
cùng…
Ôi, bất ngờ một tia chớp
xanh xanh, hồng hồng vụt léo lên, chàng vụt biến thành một bông hoa tim tím
lung linh, long lánh muôn sắc đẹp tươi, thơm ngát.. rơi ùm một cái vào lưới của
công chúa…
Công chúa ngỡ ngàng, ngơ
ngác không biết chuyện gì, vội kéo lưới lên…
Và ôi, sao lạ thế này..
sao ở đâu lại có bông hoa đẹp thế này nhỉ.. tim tím một màu yêu thương, ngan
ngát một tình yêu dịu ngọt, lại lung linh, long lánh thế này… hihi, công chúa
vui mừng lắm…
Và theo tự nhiên, công
chúa nhẹ nhàng nâng lấy cánh hoa và khe khẽ đưa lên cặp môi hồng tươi thắm, mơn
man… hoa ơi,
Cho ta hôn cánh hoa nào,
Ôi hương dịu mát, ngọt ngào làm sao
Lòng ta đã mấy ước ao
Nay trời cao ấy lại trao hoa hì…
Nàng vừa nói xong thì
bùng một cái, bông hoa nở bùng lớn lên và bất ngờ một chàng hoàng tử khôi ngô
tuấn tú vụt nhẹ nhàng xuất hiện bên nàng… là ta đây… và chàng dịu dàng cất
tiếng ngân vang…
Ta đã đi cả trời này !
Chưa thấy em ngời hương sắc..
Em ở đâu, hỡi bông hoa hoang dã !
Lòng ta khao khát được nâng niu…
Công chúa ngỡ ngàng
quá... nhưng vui mừng khôn xiết… Ôi chàng, hoàng tử của lòng em ! nàng nghẹn
ngào nức nở, vội ôm chặt lấy hoàng tử, ngả suối tóc dài thơm ngát lên vai áo
chàng, rồi nàng cười khúc khích.. hihi, chàng ơi, chàng ơi…
Hoàng tử cảm động vô cùng
không cất được lên lời, chàng chỉ khe khẽ: ta yêu em, ta yêu em, ta yêu em… và
chàng ôm ghì lấy công chúa.. ta sẽ đưa em đi, đi suốt cuộc đời.. ta sẽ nâng
cánh em bay, bay khắp cả trời… rồi chàng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi xinh thắm,
ngọt ngào của công chúa.. rồi chàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay xinh xắn, mềm mại
của công chúa, và công chúa cứ thế sánh bước bên hoàng tử… ôi thật là hạnh phúc
trào dâng… hihi…
Hò ơ…
Sông Hương núi Ngự..
Sông Hương núi Ngự.. mơ
màng
Mà giờ đây thiếp đã có
chàng.. có chàng rùi ơ…
Tình này ơi quá nên thơ..
Trời cao đất rộng.. Trời
cao đất rộng.. ngẩn ngơ.. ơi chàng… hihi
Yêu em nhiều lắm, hôn em
!
Tình khúc bất hủ