Huế ơi yêu Huế vô cùng, Mà nghiêng nón khẽ ngại ngùng chờ ai…

Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Truyền thuyết về một bông hoa tím…



Ngày xửa ngày xưa, có nàng Công chúa và Hoàng tử yêu nhau thắm thiết…
Công chúa có một nét đẹp dịu hiền mà ngọt ngào, đằm thắm biết bao, tâm hồn nàng trong trắng như pha lê, mà tình cảm yêu thương trìu mến thì dạt dào như gió mùa thu…
Từ ánh mắt, nụ cười, từ làn da, mái tóc, từ lời nói, dáng đi, đến cái cách mà nàng bày tỏ tình cảm đều toát lên một vẻ rạng ngời, duyên dáng, ngập tràn yêu thương…
Mỗi lần nhìn vào đôi mắt nàng là như thấy cả một trời thơ, bao nhiu là ước muốn mộng mơ…

 
 photo nTv0bolYGmv3tOnFSAsrQ_zpsb48a73bf.jpg


Bởi thế cho nên ngay từ ngày đầu vô tình gặp gỡ, Hoàng tử đã đem lòng yêu nàng say đắm, yêu không biết là bao nhiu, không biết yêu tự bao giờ…
Công chúa cũng yêu Hoàng tử nhiều lắm…
Nàng cũng mê say dáng vẻ, phong thái của chàng, thanh tú mà khôi ngô, mạnh mẽ, yêu vô cùng tài trí vô song và ý chí kiên cường…
Nàng ngơ ngẩn biết bao mỗi khi thấy chàng cười, rồi chàng hát những bản tình ca tha thiết… Cả con người chàng toát lên một tình yêu thương bao la, rộng lớn, mà dạt dào một nhân đức sáng ngời, một khí khái vững trãi, mà mạnh mẽ vô cùng…
Nàng thầm thốt lên.. Ôi ! Hoàng tử của lòng em !!!

Họ yêu nhau nhiều lắm…
Đất trời cũng như bừng lên, rộn ràng, say đắm và dạt dào và mênh mông biết bao… Muôn ngàn tia nắng cứ lung linh, soi bóng những cung điện nguy nga lộng lẫy, giữa ngàn mây trắng bay bay… Cả cỏ cây, hoa bướm, cả những con gió mùa thu cũng dìu dịu réo rắt, dòng suối trong xanh thì cứ mãi tí tách ngân nga…

Thế rồi một hôm đất nước bị lâm nguy, có quân giặc hùng hổ tràn đến cướp bóc dân lành…
Hoàng tử phải gấp rút thống lĩnh ba quân vâng lệnh Vua cha lên đường đánh giặc cứu nước.
Trước khi băng ngàn vó ngựa xông pha chốn xa trường hiểm nguy, chàng chỉ kịp nắm nhẹ tay Công chúa và hôn lên làn môi nhỏ mà tràn yêu dấu…
Công chúa cũng ngậm ngùi lưu luyến biết bao nhiêu, nàng chỉ kịp thốt lên: chàng ơi ! chàng ơi… thiếp sẽ đợi, sẽ chờ…
Và Công chúa cứ mãi ngẩn ngơ nhìn về phương trời xa xăm ấy, nơi có dáng một người yêu dấu dần xa…

 photo 3.gif


Từ khi xa vắng, Công chúa buồn lắm… nỗi lo dân nước, nỗi yêu thương, nỗi ngàn xa vắng, nỗi trào nhớ mong… Nhìn trăng mà chẳng thấy trăng, nhìn làn mây tím long lanh môi này…
Công chúa nhớ mong nhiều quá đến nỗi lạ thay, mỗi ngày một bông hoa tím nhỏ xinh dịu ngọt lại nở trên môi nàng, càng thấy nhớ thương vô ngần và lòng lưu luyến biết bao nhiêu…
Cứ thế mà bao nhiêu là hoa tím, cứ nở trên môi, tràn nỗi nhớ thương
Mây ơi.. sao cứ trôi vời vợi.. Trăng ơi, dìu dịu.. có còn ánh xinh xưa…
Nàng cứ mãi thốt lên, Ôi ! nỗi nhớ chàng sao mà tha thiết thế…
Tiếng nàng nhè nhẹ mà vần vũ, khiến cho trời đất cũng xoay vần, cảm động mà bỗng lung linh…

Và rồi nỗi nhớ thương, lòng mong mỏi vô ngần ấy của nàng cũng được đền đáp…
Ngày chiến thắng vang khúc khải hoàn ca đã đến, toàn dân hân hoan nô nức hò reo chào đón đoàn quân oai hùng chiến thắng rầm rập trở về…

Hoàng tử cũng vội ngóng tìm Công chúa, trong lòng xốn xao biết bao nhiêu…
Ta sắp gặp nàng, ta sắp gặp nàng…
Và chợt chàng nhìn thấy nàng đang băng băng lao tới làm chùn vó ngựa phía trước hàng quân…
Ôi ! bao nhiêu yêu dấu dâng trào… Có ngại nào, ôi bụi đường xa… Đường xa là hỡi đường xa…
Chàng vụt băng vút lên và ôm chầm lấy Công chúa… Ôi, tay nào nhẹ nhàng khe khẽ ngang lưng… chàng định đặt lên môi nàng một nụ hôn…
Nhưng ôi… sao mà ngỡ ngàng, lạ quá…
ôi ! sao mà lại nhiều hoa tím đẹp xinh, mềm mại, nhỏ nhắn, dịu dàng, mà dễ thương quá thế này…
Chàng buột miệng hỏi… nàng ơi, nàng ơi... ơ hoa gì nhỉ, hoa gì lạ thế này…

 
 photo ynghiahoaluuly2_zps40deed3d.jpg


Công chúa cũng ngỡ ngàng và vui mừng khôn xiết, nàng cũng ôm chặt lấy Hoàng tử mà rằng: chàng ơi, chàng ơi… ngày chàng xa vắng, thiếp nhớ mong, lưu luyến vô cùng…

Nhưng không hiểu sao nàng thổn thức quá, giọng nàng lại bị nhiều cánh hoa tím rung rinh nên tiếng nàng cứ run run mà tự phát ra thành: lưu l..y… vô cùng…
lưu l..y… vô cùng…

Mặc dù chưa hiểu lắm, nhưng Hoàng tử cũng bột thốt lên: ôi, nàng của ta ơi… lưu l..y… yêu vô cùng…
lưu l..y… yêu vô cùng…


 photo hoaluuly-forgetmenot-www_hoatuoiquangnam_com_zpsaa76f16b.jpg


Và thế là từ ấy đến nay mọi người ai cũng đều gọi cánh hoa tím ấy là hoa: lưu l..y… yêu vô cùng…

Hihi… hết


 
 photo V__em_y_u_anh_v_-050e689e83e56696e3fef1814f43ff73.jpg

Cánh hoa lưu ly




Rập rờn bướm lượn hoa rung
Em cùng anh nhé ta chung mộng vàng…

Photobucket
Tình yêu !
Tình yêu bắt đầu từ đôi mắt…
Ngày mai bắt đầu từ hôm nay… 


Có phải, tình yêu là đôi mắt
Màu tím !
Nhìn em là, cô gái long lanh

Hay, tình yêu là lối nhỏ
Cho em bao mơ ước vào đời

Em như giọt sương chờ gió
Lay nhẹ nhàng lăn đến bên anh
Anh ơi, mùa xuân lại đến
Rực bầu trời muôn những cánh hoa…



 



Huế Tình Yêu Của Tôi !


Đứng bên tê đồng ngó bên ni đồng
         mênh mông bát ngát
Đứng bên ni đồng ngó bên tê đồng
                  cũng bát ngát mênh mông

Thân em như chẽn lúa đòng đòng
         Phất phơ dưới ngọn nắng hồng buổi mai
Làm trai cho đáng lên trai
                  Phú Xuân đã trải, Đồng Nai cũng từng…



 

Huế tình yêu của tôi



ANH VẪN YÊU EM iu nhìu lắm !!!

Anh vẫn càng yêu em iu nhìu lắm
Đơn giản thế ngàn lần anh không nói
Vì kiêu hãnh nên anh giả vờ thế
Vì kiêu hãnh nên hai đứa thử lòng nhau…

Anh biết lắm chẳng thể chối từ đâu
Bao kỷ niệm hằn sâu trong ký ức
Lòng kiêu kỳ như khoảng khắc mà thui
Giả vô tình nhưng sao nhớ quá…

Những khoảng đời anh sống thiếu em
Lòng kiêu hãnh cô đơn lạnh giá
Về đây em cùng anh ta bước
Đường dài lắm lỡ lạc bước thì sao…

Về đây em anh gọi đến khản lời
Bức tường ngăn rã rời sụp đổ
Anh nhận ra tình yêu không có chỗ
Cho những niềm kiêu hãnh cô đơn…

 

Em yêu anh như yêu câu ví dặm



TRÁI TIM CON GÁI

Trái tim em là trái tim con gái
Rất cả tin và rất dễ tổn thương
Đập lo âu khắc khoải giữa đời thường
Nhưng bỗng một ngày run lên bối rối…

Trái tim đập những điều em không nói
Dù trước anh em kiêu hãnh lặng im
Giọt lệ trào sau hàng mi giấu vội
Nuốt vào trong thành nước mắt của tim…

Trái tim em chẳng một phút bình yên
Cứ gào gọi cư vẫy vùng thôi thúc
Muốn vỡ tung và xé toang lồng ngực
Để trao anh minh chứng của tình yêu…

Trái tim em đã bao lần phiền muộn
Trước tương lai luôn phập phồng lo sợ
Chân trời xa nắng ấm có bao nhiêu
Hạnh phúc về hay sẽ là đau khổ …



 



BIỂN TÌNH EM MÊNH MÔNG

Hôm nào em gọi anh về với biển
Gió mơn man, hơi biển nồng nàn
Đi bên em trên bờ cát mịn
Nghe thì thầm anh ơi… anh ơi…

Trăng chợt lên từ lòng sâu thẳm
Con sóng bạc mặn tình em biển cả
Nỗi khao khát vỡ òa vào bờ đá
Biển vụng về chẳng biết ngỏ lời yêu...

Biển nông, sâu... thầm kín biết bao điều
Sóng trăn trở trườn mình trên môi mặn
Trong gió thoảng thì thầm lời em dặn
Biển mênh mông... tình em mênh mông...




 

Xa khơi…



Yêu mãi không thôi…

Em !
Giọt sương chờ gió
         Lay nhẹ nhàng
                  Lăn đến bên anh…

Em ! cô gái hay nàng tiên
Như sao băng rực sáng
         Trên muôn cuộc đời thường
                  Và trong trái tim anh …

Hãy tan vào cây !
Cho lá xanh đâm chồi
         Hãy làm bừng sáng
                  Những đêm thâu mịt mùng…

Dù biết anh không thể giang tay nhận
Giọt sương... giọt sáng... cho riêng anh...
Dù em biết anh chỉ là một cánh chim
Em không ngần ngại cho anh cả trái tim
 

 Nồng ấm yêu thương chân thành và giản dị…
Ước gì thời gian quay trở lại
Ước gì mình mãi mãi thuộc về nhau…
 

 Em ơi !
       Em có biết ?
              Ước gì anh ước gì thế nhỉ ?
              Anh chỉ biết rằng anh mãi yêu em !!!...




Đôi mắt người xưa
Bản tình cuối