Huế ơi yêu Huế vô cùng, Mà nghiêng nón khẽ ngại ngùng chờ ai…

Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012

Gửi em yêu dấu của anh !



Uhm, đúng rồi đó em ạh...
Thế giới mà ta đang ở đây chính là Thiên đường, và còn đẹp lung linh xao xuyến hơn cả Thiên đường nữa em ạh !
Ngày xưa Thiên Chúa ở trên Thiên đường, buồn quá, cứ vẩn vơ hoài, ngày ngày ko bít làm gì...
Chợt một hôm Ngài nghĩ rằng: Tại sao ta ko dùng quyền năng của mình để sáng tạo nhỉ...
...
Và thế là từ ấy Ngài say sưa sáng tạo, Ngài đã tạo ra biết bao là tác phẩm tuyệt vời: nào mây, nào núi, nào sông, nào biển, nào ánh sáng, nào thiên nhiên, nào hoa, nào bướm, những chú nai vàng ngơ ngác, cỏ cây hoa lá dạt dào hương sắc lung linh, rồi đến vạn vật và muôn loài vô cùng phong phú, đa dạng, mỗi tác phẩm tùy theo cảm hứng của Ngài mà có một vẻ đẹp riêng thật lung linh huyền ảo lắm...
Những lúc rảnh rỗi, Ngài thường xuyên chiêm ngưỡng những tác phẩm do mình tạo ra, lòng thấy vui lắm, biết bao lần như thế... Rồi một hôm Ngài chợt nhận thấy: ôi, bít bao tác phẩm tuyệt vời do ta tạo ra, ừ thì đẹp thì có đẹp, ừ thì lung linh thì có lung linh, ừ thì tươi sáng thì có tươi sáng... hihi, nhưng sao giờ thấy vu vơ quá, vô tri vô giác quá, ko có hồn gì mấy, chả thấy nụ cười nào đâu...
...
Thế là từ ấy Ngài suy nghĩ nhìu lắm, làm thế nào phải tạo ra một kiệt tác thật sống động, ngàn lần tươi đẹp xinh xinh và kỳ diệu hơn thế để đạt tới ĐỈNH CAO CỦA TƯ TƯỞNG YÊU THƯƠNG RẠNG RỠ... mới đc...
Qua bao nhiu năm tháng mày mò, kết tinh biết bao tinh hoa tuyệt sắc, và vút cao nâng lên ngàn lần tươi thắm hơn thế nữa, cuối cùng ngài đã tạo ra con người, cả con trai và con gái.
Ngài thổi tinh hoa của tâm hồn và trí tuệ vào nữa, cả những bản tình thu iu dấu, rồi nụ cười duyên dáng, rồi mắt biếc ngẩn ngơ, rồi trái tim rạo rực thổn thức, rồi những bước chân êm đềm tha thiết, với biết bao tình yêu dạt dào say đắm mãi ko nguôi...
Và rồi Ngài minh họa thêm thật nhiều dịu dàng, đằm thắm, say mê, cả bốn mùa xuân hạ thu đông, cả cánh phượng hồng rung rinh xao xuyến, cả trăng sao lóng lánh, cả nắng gió mùa thu, muôn ngàn hoa thắm lung linh, cả bầu trời hạnh phúc biếc xanh, cả muôn nghìn sóng ngút đưa con thuyền cập bến biển khơi...
Ôi, thật là kiệt tác, kiệt tác... hihi, kiệt tác của ta đây rùi...
Ngài cứ thế vui sướng reo lên, mà lòng vui nhìu lắm... có ai này đến ngắm cùng ta...
...
Hihi, thế là Chúa trời đã tạo ra cả một bao la tuyệt tác, với muôn loài, vạn vật... ngày ngày Ngài say sưa chiêm ngưỡng quên hết bao nhiu buồn chán khi xưa...
Nhưng rồi một hôm Ngài chợt thấy ui sao mà ngổn ngang quá, sao mà lung tung quá, ko có bố cục hài hòa phong phú gợi bao ý tưởng gì cả... hihi
Và Ngài chợt léo lên một ý hay, sao ta ko tạo ra hẳn một thế giới mới để dưa những tuyệt tác của ta vào đó nhỉ... hihi, thôi đc rùi, ta sẽ lấy những phần tươi đẹp nhất, rạng rỡ nhất của Thiên đường để tạo ra thế giới mới này... và Ngài đã nhanh chóng tạo ra thế giới ấy rồi đưa hết những tác phẩm của mình vào đó rùi dùng quyền năng sáng tạo của ĐỈNH CAO TƯ TƯỞNG YÊU THƯƠNG RẠNG RỠ, Ngài sắp xếp chúng lại thật hài hòa, thật nhiều xao xuyến yêu thương với biết bao cảm hứng nên thơ ko ai có thể chê đc, rồi sau đó Ngài mới đưa con người, là kiệt tác sáng chói long lanh nhất vào, trải đều khắp nơi, cho thật là muôn ngời sắc thắm vô cùng lung linh rạng rỡ...
...
Hihi, xong rùi, xong rùi... đẹp quá, long lanh quá, sao mà ngập tràn xao xuyến iu thương thế này... ôi Thiên đường tuyệt tác của ta... Thiên đường tuyệt tác của ta...
Cứ thế, Ngài mải mê với niềm vui ngây ngất, choáng ngợp... mãi ko thôi...
Và... ui chao ! sao lại Thiên đường nhỉ, lại Thiên đường nữa àh, vậy là có hai Thiên đường sao...
Hihi, ko đc, ko đc... ta phải đặt tên thôi, một cái tên thật tuyệt vời và đầy ý nghĩa diệu kỳ thao thức mới được...
Và cứ thế Ngài hình dung, mơ màng, tâm thức đưa Ngài về tận những xa xưa thuở mùa thu ấy, kể từ ngày đầu tiên ấy, từ khi Ngài nảy ra ý tưởng sáng tạo thế giới mới ấy đến nay... Ngài đã trải qua biết bao suy tư, rạng rỡ, ngẩn ngơ, ngỡ ngàng, cả những bước chân Ngài đã vượt qua biết bao núi, bao đèo, rồi muôn dặm nghìn trùng sóng vỗ...
Hai tiếng TRẦN GIAN, TRẦN GIAN ! cứ léo lên trong Ngài... léo mãi, lóe mãi...
Và thế là Ngài như bừng tỉnh, Ngài reo lên: TRẦN GIAN... TRẦN GIAN... TRẦN GIAN YÊU DẤU CỦA TA ƠI...
Ui, thật là mừng rỡ biết bao, Ngài lập tức đặt tên cho Thiên đường kiệt tác của mình là TRẦN GIAN YÊU DẤU... và khắc chữ vàng thật to, thật lung linh lên đó để nghìn đời mai sau con cháu mãi mãi ko thể nào quên...
Đặt đc cái tên tuyệt vời cho Thiên đường kiệt tác của mình rồi, Ngài say sưa mãi rồi mơ màng ngủ thiếp đi lúc nào ko biết...
_____
Hihi, em ạh...
Như vậy là thế giới mà chúng ta đang sống đây chính là Thiên đường đó em, mà còn hơn cả Thiên đường nữa đấy... Bởi vì Chúa đã lấy những gì đẹp nhất, tinh hoa nhất, vận dụng hết quyền năng sáng tạo của Ngài nữa để tạo ra đấy...
Và cái tên TRẦN GIAN YÊU DẤU mà Ngài đặt cho cũng chính là tinh hoa, đầy ý nghĩa kết tinh từ ĐỈNH CAO TƯ TƯỞNG YÊU THƯƠNG RẠNG RỠ của Ngài em ạh...
Bởi loài người mấy lâu mải mê, lơ đãng, ko nhận thức được điều đó nên càng ngày càng ra sức tàn phá kiệt tác của Chúa, tàn phá chính môi trường sống thật tươi đẹp rạng ngời muôn sắc lung linh của mình đó em... ko bít đời đời con cháu mai sau có còn ko nữa... ko chừng Chúa lại nổi giận thì tiêu...
...
Hạt mưa màu xanh
___Long lanh trên phố
______Ướt thầm.. nỗi nhớ
_________Ướt lòng.. người xa....♥
Ôi đẹp quá tình ta !!!
Hihi, thế nhé, anh chúc em một ngày mới thật vui em nhé !

“Thiên đường”... đó chính là có tình em !
_____“Thiên đường”... đó chính là có tình anh...
 
Yêu em nhiều lắm, hôn em... 
_____



 photo 2cda10df38d2a4bc3e40e16_zpsd1862c29.jpg


Tình em xứ Quảng…
Tình Huế
Mơ ánh trăng về




Rập rờn bướm lượn hoa rung
Em cùng anh nhé ta chung mộng vàng…

Photobucket
Tình yêu !
Tình yêu bắt đầu từ đôi mắt…
Ngày mai bắt đầu từ hôm nay… 


Có phải, tình yêu là đôi mắt
Màu tím !
Nhìn em là, cô gái long lanh

Hay, tình yêu là lối nhỏ
Cho em bao mơ ước vào đời

Em như giọt sương chờ gió
Lay nhẹ nhàng lăn đến bên anh
Anh ơi, mùa xuân lại đến
Rực bầu trời muôn những cánh hoa…



 



Huế Tình Yêu Của Tôi !


Đứng bên tê đồng ngó bên ni đồng
         mênh mông bát ngát
Đứng bên ni đồng ngó bên tê đồng
                  cũng bát ngát mênh mông

Thân em như chẽn lúa đòng đòng
         Phất phơ dưới ngọn nắng hồng buổi mai
Làm trai cho đáng lên trai
                  Phú Xuân đã trải, Đồng Nai cũng từng…



 

Huế tình yêu của tôi



ANH VẪN YÊU EM iu nhìu lắm !!!

Anh vẫn càng yêu em iu nhìu lắm
Đơn giản thế ngàn lần anh không nói
Vì kiêu hãnh nên anh giả vờ thế
Vì kiêu hãnh nên hai đứa thử lòng nhau…

Anh biết lắm chẳng thể chối từ đâu
Bao kỷ niệm hằn sâu trong ký ức
Lòng kiêu kỳ như khoảng khắc mà thui
Giả vô tình nhưng sao nhớ quá…

Những khoảng đời anh sống thiếu em
Lòng kiêu hãnh cô đơn lạnh giá
Về đây em cùng anh ta bước
Đường dài lắm lỡ lạc bước thì sao…

Về đây em anh gọi đến khản lời
Bức tường ngăn rã rời sụp đổ
Anh nhận ra tình yêu không có chỗ
Cho những niềm kiêu hãnh cô đơn…

 

Em yêu anh như yêu câu ví dặm



TRÁI TIM CON GÁI

Trái tim em là trái tim con gái
Rất cả tin và rất dễ tổn thương
Đập lo âu khắc khoải giữa đời thường
Nhưng bỗng một ngày run lên bối rối…

Trái tim đập những điều em không nói
Dù trước anh em kiêu hãnh lặng im
Giọt lệ trào sau hàng mi giấu vội
Nuốt vào trong thành nước mắt của tim…

Trái tim em chẳng một phút bình yên
Cứ gào gọi cư vẫy vùng thôi thúc
Muốn vỡ tung và xé toang lồng ngực
Để trao anh minh chứng của tình yêu…

Trái tim em đã bao lần phiền muộn
Trước tương lai luôn phập phồng lo sợ
Chân trời xa nắng ấm có bao nhiêu
Hạnh phúc về hay sẽ là đau khổ …



 



BIỂN TÌNH EM MÊNH MÔNG

Hôm nào em gọi anh về với biển
Gió mơn man, hơi biển nồng nàn
Đi bên em trên bờ cát mịn
Nghe thì thầm anh ơi… anh ơi…

Trăng chợt lên từ lòng sâu thẳm
Con sóng bạc mặn tình em biển cả
Nỗi khao khát vỡ òa vào bờ đá
Biển vụng về chẳng biết ngỏ lời yêu...

Biển nông, sâu... thầm kín biết bao điều
Sóng trăn trở trườn mình trên môi mặn
Trong gió thoảng thì thầm lời em dặn
Biển mênh mông... tình em mênh mông...




 

Xa khơi…



Yêu mãi không thôi…

Em !
Giọt sương chờ gió
         Lay nhẹ nhàng
                  Lăn đến bên anh…

Em ! cô gái hay nàng tiên
Như sao băng rực sáng
         Trên muôn cuộc đời thường
                  Và trong trái tim anh …

Hãy tan vào cây !
Cho lá xanh đâm chồi
         Hãy làm bừng sáng
                  Những đêm thâu mịt mùng…

Dù biết anh không thể giang tay nhận
Giọt sương... giọt sáng... cho riêng anh...
Dù em biết anh chỉ là một cánh chim
Em không ngần ngại cho anh cả trái tim
 

 Nồng ấm yêu thương chân thành và giản dị…
Ước gì thời gian quay trở lại
Ước gì mình mãi mãi thuộc về nhau…
 

 Em ơi !
       Em có biết ?
              Ước gì anh ước gì thế nhỉ ?
              Anh chỉ biết rằng anh mãi yêu em !!!...




Đôi mắt người xưa
Bản tình cuối