Huế ơi yêu Huế vô cùng, Mà nghiêng nón khẽ ngại ngùng chờ ai…

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Ôi cần thiết biết bao

Hỡi tình yêu và ý chí…



Mỗi người chúng ta ai cũng có cái tôi…
Nhưng ít ai hiểu rõ về cái tôi ấy, để tự điều chỉnh mình, để vươn lên, để có ích cho đời, để đc yêu thương và tương lai hạnh phúc…


 photo 1368370193_news2_zps30527593.jpg


Cái tôi,
Chính là khả năng tiềm ẩn, là sức sống mãnh liệt của mỗi người
Là cái tự mình quan sát, nắm bắt, nhận thức, tự mình suy xét, là niềm tin, tự khẳng định mình…
Để ko ngừng bồi bổ cho ngàn iu dấu xinh tươi, cho sức mạnh ngút tràn mà vút cánh bay lên…
Ôi, thật là trân trọng và quý giá vô ngần…

Nói đến cái tôi, người ta thường nói về 2 mặt:
- Tinh thần và thể xác
- Hoặc ý chí và tình cảm

Cái tôi ấy, thường đc thể hiện ra bằng phong thái, lời nói, cử chỉ, hành động…Ơi những nụ hồng nào iu dấu những chiều thu...
Nhận thức đc cái tôi là vô cùng quan trọng, nó định hướng, nó chi phối mọi tâm tư, tình cảm, mọi hoạt động, cả cuộc sống và tương lai của mỗi người…

Cái tôi cũng thật là vĩ đại, phi thường, rùng rùng bát ngát…
Nhưng cái tôi cũng thật là mong manh, cô đơn, nhỏ bé quá…

Cái tôi có thể mê muội vật vờ phiêu lãng…
Nhưng cũng có thể là những ánh hào quang phơi phới, những gốc đại thụ mà ngút ngát nghìn thu…
Thật là lung linh, kiều dũng vô cùng…


 photo V6_zps8dd382e8.jpg


Dòng sông quê anh dòng sông quê em…
_____


Trong xã hội, từ ngàn xưa, cái tôi mong manh, đơn côi, nhỏ bé ấy luôn luôn bị bao tầng áp bức, đè nén, kìm hãm, bị chà đạp, thống trị cả về tinh thần lẫn thể xác, thật đến là khổ ải, khốn cùng, ko cách chi vươn lên đc…

Nào tăng lữ, nào vua, náo chúa; nào quan lớn, quan nhỏ; nào ông chánh, bà huyện; nào biết bao ông bà chủ uy quyền lớn, bé; biết bao những bọn lưu manh, phường hội, cường hào ác bá…

Nào muôn nghìn những giáo lý, kinh kệ, điều răn, những phong tục, tập quán; nào vô số những tư tưởng tôn sùng, thờ phụng, trung quân ái quốc, những phép vua, lệ làng, những ý chỉ ngạo ngược, mông lung; nào biết bao những lễ nghi, luật lệ, phép tắc…

Cứ thế mà hùa vào, mà bủa vây, mà nghiến ngấu, mà trói buộc, mà vùi dập, mà nghìn đời giam hãm cái tôi mong manh, đơn côi, nhỏ bé ấy cho đến là thảm hại, ko có đường mà ngóc lên đc… Có thể nào chăng một trời tươi rói, sống trên đời mà áp bức vầy chăng…

Ko bít chúng ăn cơm của ai, mặc áo của ai, ngủ trên giường của ai, ai cho chúng sức dài vai rộng mà quyền uy bạo ngược rứa ko bít...

Xưa kia ta yêu Huế đã đành
Chừ có em ta yêu Huế vạn lần Huế ơi…


 photo vai3_zps20575a1f.jpg


Vua quan đã đành…
Tăng lữ thì lợi dụng những điều nhỏ nhặt, tầm thường để mê hoặc, để lôi kéo, để ru ngủ…
Để mãi mãi thống trị về tinh thần đến mức mê muội…
Mà chấp nhận thương đau, mà sắc sắc ko ko, mà ở hiền gặp lành, mà triệt tiêu mọi phản kháng, đấu tranh...
Nhất định ko bao giờ mở ra một con đường nào khác thực sự cho cái tôi vùng dậy, thoát ra và vươn tới trên chính cõi đời này…
Ôi, thật là đáng thương thay, biết mấy, nhường nào…

Bởi vậy mà cái tôi, ko biết tự bao giờ, cứ co lại, cứ thế mà bạc nhược, đớn hèn, mà quá ư là ích kỷ, hẹp hòi, nhỏ nhen…
Nhưng từ trong sâu thẳm,
khát khao biết bao, luôn mong muốn đc độc lập, tự do, đc tôn trọng, đc yêu thương, đc công bằng, bình đẳng, đc ước mơ, đc vươn tới hạnh phúc, văn minh…

Ôi,
Có lẽ nào những thực tế phũ phàng, tệ hại, tàn bạo xưa ấy lại có thể là chân lý đc chăng…
Có lẽ nào thế giới này sinh ra là biết bao dào dạt tươi thắm lung linh, mà dịu dàng ngan ngát ngàn hoa, mà mơ màng say đắm nhường ấy mà lại trở thành tồi tệ như rứa đc chăng…

Ko, tất cả những nghịch cảnh, trái ngang, những đè nén, khổ đau, những hận thù, mâu thuần truyền đời ấy là do bọn chúng gây ra… Mới thật là trái với ý trời làm sao…
Và sở dĩ cái tôi còn chưa vươn lên đc để đc biết bao những niềm khát khao hạnh phúc xinh tươi ấy là do nó còn mong manh, đơn côi, và nhỏ bé quá…


 photo 458985_190950_dbb9ebca3f_o-1.jpg


Không giờ rồi…
_____


Hihi,
Thế mới phát hiện ra một điều vô cùng quan trọng rằng:

Trong tự nhiên muôn loài, vạn vật đều có những nguồn động lực của nó, chúng có mối liên hệ phổ biến với nhau, luôn vận động và phát triển, nhưng ko có cái gì là đối nghịch, là mâu thuẫn với nhau cả…
Mà chúng đều nằm trong những vòng chuyển hóa để hoàn thiện mãi ko thôi…
Chỉ có trong xã hội loài người, khi có ý thức về quyền lợi mà tranh giành với nhau mà sinh ra muôn vàn mâu thuẫn mà thôi…

Đó là mâu thuẫn giữa người với người, giữa những nhóm người với nhau, là điều trái với tự nhiên, tất yếu sẽ bị xóa bỏ…
Nó chỉ có thể tồn tại trong những giai đoạn phát triển thấp của ý thức xã hội mà thôi…
Chừng nào con người chưa ý thức đc điều đó mà tự xóa bỏ hết thảy những mâu thuẫn ấy, chưa làm cho yêu thương rạng rỡ, thì chừng đó nhân loại còn muôn nghìn than vãn, khổ đau…

Thật là trớ trêu thay, chính con người đã tạo ra những mâu thuẫn, thù hận, những trói buộc, những khổ đau cho mình…
Để cho bến bờ hạnh phúc dạt dào bát ngát xinh tươi ấy cứ xa vời vợi…
Thật là cần thiết biết bao hỡi tình yêu và ý chí…

Ôi,
Thế lại thêm một phát kiến cực kỳ vĩ đại nữa em ạ…
Có thể nào như rứa đc chăng… Anh giành tặng em nhé, Huế thương ơi…
Nhưng mà phải bí mật đấy nhé ! hihi…


 photo Huethuong_zps6977ef38.jpg


Huế thương…
_____


Bởi bị đè nén, áp bức, ru ngủ quá lâu mà cái tôi, nó thật tự ty, nhút nhát, yếu hèn, có một sức ỳ cố thủ rất lớn...
Nhưng từ trong sâu thẳm cái tôi ấy cũng luôn có biết bao nhu cầu, những khả năng chờ đợi tiềm tàng và sức sống vươn lên vô cùng mạnh mẽ…
Nếu ko bay bổng, ko vút cánh để ngút trào, để mở rộng yêu thương, ko tạo thời cơ mà quyết chí vươn lên thì ngàn đời chỉ dậm chân tại chỗ, mà cứ yếu hèn, cùng cực, khổ đau mãi mà thôi…

Để đến đc bến bờ hạnh phúc xinh tươi, tràn đầy iu dấu, mà dạt dào bát ngát lung linh bao nhiu là khao khát…
Thì ko thể nào bỏ hết cái tôi của mình đi, để thành hư ko, để chìm đắm mãi, mà phải biết dùng cái tôi ấy mà tự tìm cách vươn lên…
Phải biết điều chỉnh rũ bỏ đi những nhỏ nhen ích kỷ hẹp hòi, để mở lòng ra mà phát huy bao nhiu yêu thương rạng rỡ, mà chan hòa, cho ý chí trào dâng, cho thật sáng ngời, mạnh mẽ, để sát cánh cùng nhau muôn triệu cái tôi ấy, để cho sức bừng vũ bão mà hết mong manh, đơn côi, nhỏ bé, mà rùng rùng tiến mãi ko thôi…

Ôi, cái tôi trời ban từ thuở ấy, có ai nào đã mấy hơn ai...
Sức mạnh của cái tôi ấy nếu đc phát huy thì cũng quả là phi thường ghê gớm…
Hít đờ tan hoanh từng hét: hãy đưa ta thùng sơn đen, ta sẽ bôi đen cả thế giới này… Và quả thật, cả thế giới này một phen điêu đứng, hoang tàn, suýt nữa thì sụp đổ…
Ac si đờ mét thì tuyên bố: nếu cho ta một đòn bẩy, ta sẽ hất tung cả quả đất này lên… Và y rằng, trái đất này cứ ko ngớt rung lên bần bật, bao phen chòng chành, suýt nữa thì tiêu…
Và cả cậu bé Thánh đờ gióng cũng bảo: hãy cho ta một chiến giáp sắt, một nón sắt nhỏ, một phi ngựa sắt và một thần gậy sắt thật to, ta sẽ tiêu diệt hết bọn giặc Ân đờ sai ấy… Và, kinh hoàng quá... hihi…


 photo O7i1WEazo2yffH3lBoJpTw_zps2dd9714f.jpg



Thiên tài vượt trội đó chính là sự động não, ưu tư, mà thấu hiểu, mà phát kiến, mà sáng tạo hơn người; đó là người có một tư tưởng lớn, trí dũng phi thường, dám nghĩ, dám làm, dám tin vào sức mạnh nghìn trùng mà dũng mãnh vươn lên và chiến thắng…
Xã hội này, nhân loại này, thời đại mới này và con đường dào dạt thu ấy thật là cần biết bao những người con ưu tú anh hùng, kiêu dũng tiên phong…
Vừa sáng ngời yêu thương rạng rỡ, vừa ngời ngời ý chí tiến công…

Ôi,
Có thể nào ko…
Những cái tôi long lanh ngời sáng...
Biết biến những khao khát, ước mơ, những điều tưởng như ảo vọng ấy thành sự thật…
Thật là mong quá biết bao những sự vươn lên, vượt khó, như muôn ngàn sóng dậy mà cứ tuôn trào ngút mãi nghìn sau…

Có ai nào có một tình yêu cao cả, mà mênh mang, mà dạt dào ngan ngát ngàn hoa, mà xóa đi hết thảy những nhỏ nhen ích kỷ hẹp hòi…
Có ai nào dám cho đi hết thảy yêu thương, dám quên mình này cho hạnh phúc thế gian…
Có ai nào có một dũng khí vươn lên bừng sáng, mà tràn đầy khí phách hiên ngang, cho hết yếu hèn nào, cho hết cả những mong manh…
Có ai nào dám vượt lên trên thời đại, cho ý chí rạng ngời, cho tươi sáng ngàn đời mà rộn mãi lòng ta…

Thật diệu kỳ thay tình yêu và ý chí…
Kìa cánh đại bàng tung gió vút nghìn xa…
Ơi giấc mơ ngàn đời rực sáng trong ta,
Và những khát khao nào ơ cứ nở ngàn hoa…


 photo _H2yxFzPqIqA7N_mGU9zrg_zps50efcefe.jpg

Hãy cùng anh nhé, Huế thương ơi !!!


Em chọn lối này…


Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Có phải không em !


Có phải không em là duyên kỳ diệu
Cho khẽ này mình khe khẽ yêu nhau
Cho nắng hồng ơi cứ mải theo mau
Cho thắm này lóng lánh những hàng cau…


 photo art303_zps50f0ed4e.jpg


Ôi,
Thật ngỡ ngàng chẳng thể hiểu từ đâu
Em chợt đến cho lòng xao xuyến quá
Cứ ngời ngời mà ngan ngát cánh hoa
Mà rộn ràng nào như mới hôm qua…

Em ơi,
Có thể nào hương ngát mãi ngàn xa
Có thể nào sóng cứ vút ngân nga
Ơi, trào này.. say mãi.. bản tình ca
Ơi, hạnh phúc nào... cứ ngóng.. chờ ta…


 photo 00uc0541qdu.jpg


Ở tận sông Hồng em có biết…




Rập rờn bướm lượn hoa rung
Em cùng anh nhé ta chung mộng vàng…

Photobucket
Tình yêu !
Tình yêu bắt đầu từ đôi mắt…
Ngày mai bắt đầu từ hôm nay… 


Có phải, tình yêu là đôi mắt
Màu tím !
Nhìn em là, cô gái long lanh

Hay, tình yêu là lối nhỏ
Cho em bao mơ ước vào đời

Em như giọt sương chờ gió
Lay nhẹ nhàng lăn đến bên anh
Anh ơi, mùa xuân lại đến
Rực bầu trời muôn những cánh hoa…



 



Huế Tình Yêu Của Tôi !


Đứng bên tê đồng ngó bên ni đồng
         mênh mông bát ngát
Đứng bên ni đồng ngó bên tê đồng
                  cũng bát ngát mênh mông

Thân em như chẽn lúa đòng đòng
         Phất phơ dưới ngọn nắng hồng buổi mai
Làm trai cho đáng lên trai
                  Phú Xuân đã trải, Đồng Nai cũng từng…



 

Huế tình yêu của tôi



ANH VẪN YÊU EM iu nhìu lắm !!!

Anh vẫn càng yêu em iu nhìu lắm
Đơn giản thế ngàn lần anh không nói
Vì kiêu hãnh nên anh giả vờ thế
Vì kiêu hãnh nên hai đứa thử lòng nhau…

Anh biết lắm chẳng thể chối từ đâu
Bao kỷ niệm hằn sâu trong ký ức
Lòng kiêu kỳ như khoảng khắc mà thui
Giả vô tình nhưng sao nhớ quá…

Những khoảng đời anh sống thiếu em
Lòng kiêu hãnh cô đơn lạnh giá
Về đây em cùng anh ta bước
Đường dài lắm lỡ lạc bước thì sao…

Về đây em anh gọi đến khản lời
Bức tường ngăn rã rời sụp đổ
Anh nhận ra tình yêu không có chỗ
Cho những niềm kiêu hãnh cô đơn…

 

Em yêu anh như yêu câu ví dặm



TRÁI TIM CON GÁI

Trái tim em là trái tim con gái
Rất cả tin và rất dễ tổn thương
Đập lo âu khắc khoải giữa đời thường
Nhưng bỗng một ngày run lên bối rối…

Trái tim đập những điều em không nói
Dù trước anh em kiêu hãnh lặng im
Giọt lệ trào sau hàng mi giấu vội
Nuốt vào trong thành nước mắt của tim…

Trái tim em chẳng một phút bình yên
Cứ gào gọi cư vẫy vùng thôi thúc
Muốn vỡ tung và xé toang lồng ngực
Để trao anh minh chứng của tình yêu…

Trái tim em đã bao lần phiền muộn
Trước tương lai luôn phập phồng lo sợ
Chân trời xa nắng ấm có bao nhiêu
Hạnh phúc về hay sẽ là đau khổ …



 



BIỂN TÌNH EM MÊNH MÔNG

Hôm nào em gọi anh về với biển
Gió mơn man, hơi biển nồng nàn
Đi bên em trên bờ cát mịn
Nghe thì thầm anh ơi… anh ơi…

Trăng chợt lên từ lòng sâu thẳm
Con sóng bạc mặn tình em biển cả
Nỗi khao khát vỡ òa vào bờ đá
Biển vụng về chẳng biết ngỏ lời yêu...

Biển nông, sâu... thầm kín biết bao điều
Sóng trăn trở trườn mình trên môi mặn
Trong gió thoảng thì thầm lời em dặn
Biển mênh mông... tình em mênh mông...




 

Xa khơi…



Yêu mãi không thôi…

Em !
Giọt sương chờ gió
         Lay nhẹ nhàng
                  Lăn đến bên anh…

Em ! cô gái hay nàng tiên
Như sao băng rực sáng
         Trên muôn cuộc đời thường
                  Và trong trái tim anh …

Hãy tan vào cây !
Cho lá xanh đâm chồi
         Hãy làm bừng sáng
                  Những đêm thâu mịt mùng…

Dù biết anh không thể giang tay nhận
Giọt sương... giọt sáng... cho riêng anh...
Dù em biết anh chỉ là một cánh chim
Em không ngần ngại cho anh cả trái tim
 

 Nồng ấm yêu thương chân thành và giản dị…
Ước gì thời gian quay trở lại
Ước gì mình mãi mãi thuộc về nhau…
 

 Em ơi !
       Em có biết ?
              Ước gì anh ước gì thế nhỉ ?
              Anh chỉ biết rằng anh mãi yêu em !!!...




Đôi mắt người xưa
Bản tình cuối