Tuyệt vời của tạo hóa…
Thật là không hiểu
nổi
Tại sao lại có thế
giới này, với núi và sông, rồi biển dạt dào, rồi nắng gió rồi mưa…
Kìa mặt trời và
muôn những vì sao,
Những đêm nghẹn
ngào rồi bừng sáng ước ao !
Ôi ánh trăng nào
mới xao xuyến làm sao…
Nào vạn vật nào
Nào muôn loài
phong phú
Ơi những chồi non
như vừa mới nhú
Cho sự sống này mới
huyền vũ biết bao…
Ta lạc rồi ơi giữa
trời cao, có thể nào này ơ cứ nao nao…
Ôi, một thế giới
bao la rạng ngời, mà dạt dào, mênh mang, đằm thắm, mà mơ màng nào, ngan ngát
hương hoa…
Nhưng tất cả những rộn ràng, rung rinh ấy sẽ thật là vô nghĩa biết bao, nếu như ko có con người, ko
có những chàng trai và cả những cô gái mới thật là đáng yêu, mê ly nhường ấy… Và tình yêu của họ,
ôi mới đẹp làm sao…
Càng làm ta ngỡ
ngàng, mà say đắm lao xao…
Có phải vì ko, tự
thuở hồng hoang xa xưa ngần ấy
Trời đất này như đã
xích lại gần nhau
Để ngàn vạn giao
hòa, cho ánh sáng lung linh
Cho đẹp duyên này
ơi những nụ cười xinh…
Để từ đó yêu thương
vời vợi, mà diệu kỳ nào cho hạnh phúc rung rinh…
Ôi !
Bao nhiêu sáng tạo tuyệt vời của
tạo hóa,
Có phải là từ hai chữ YÊU
THƯƠNG…
Thế này thì, ko có động cơ
vĩnh cửu mới là điều vô lý…
Và anh đã có một động cơ vĩnh cửu này, em có biết ko !