Huế ơi yêu Huế vô cùng, Mà nghiêng nón khẽ ngại ngùng chờ ai…

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2016

Học thuyết

Con người làm chủ hết cả thế gian,
Mà cốt lõi là tư tưởng Yêu thương rạng rỡ
Và lẽ sống Cho cả những gì tươi sáng lung linh...

Đó là một phát kiến vô cùng vĩ đại của ta
Đó chính là con đường đi lên ngút ngàn hạnh phúc xinh tươi cho nhân loại…
Trong đó:
Con người phát triển ngàn đời
-         Từ mông muội đến tri thức
-         Từ tư tưởng cá nhân đến cộng đồng
-         Từ cục bộ hận thù đến chan hòa yêu thương…
Và họ đã vượt lên trên tất cả những đớn đau, ngơ ngẩn, yếu hèn
Để đến hôm nay họ tiến đến làm chủ bản thân, xã hội và cả thế gian này…

Nó khẳng định,
Chính yêu thương và ý thức con người mới là nền tảng quyết định, là động lực vô biên làm nên tất cả cho tương lai hạnh phúc sáng ngời…
Mọi lực lượng vật chất phải nhờ vào tri thức và ý chí cao cả của con người mới lung lay, xao động mà giúp cho cuộc sống ngát hương…
Và thế gian này mới dạt dào, lung linh, mới dâng trào ý nghĩa…
_____

Vấn đề của xã hội mới
Đó chính là:
Tổ chức lại sản xuất, giao lưu, hưởng thụ, nâng tầm tư tưởng, tri thức và vui chơi…
Mà tạo nên một làn thu dịu dàng, tươi sáng mà dạt dào ngan ngát bao la…

Để cho xã hội thật chan hòa thân ái một tình yêu rộng mở, cái tốt luôn chiến thắng cái xấu, những kẻ xấu xa đê hèn phải gục ngã trước những người hiền tài chính trực...
Bất cứ ai ai cũng có cơ hội để vươn lên trong đời, để được say sưa cống hiến, mà sáng tạo bừng lên...

Một điều tất yếu thật đơn giản là
Chỉ có con người thực sự làm chủ mới giải quyết được hết thảy mọi vấn đề…

Nhưng con người làm chủ như thế nào?
Chính là bằng cách vút cao tình yêu thương dào dạt và lẽ sống cao cả, bao dung rộng mở mà đoạn tuyệt với tư tưởng cá nhân ích kỷ hẹp hòi khốn khổ tồi tệ kia...

Và than ôi thật là tiếc thay, chỉ một điều Mác quên không nói !!
Để đến nỗi lòng dân oán hận mà khiến cho cả Đông Âu và Liên Xô sụp đổ
Và những bọn cơ hội thật là tham tàn, độc ác, vô lương kia, chúng đã phản bội Cách mạng, phản bội nhân dân, mà mưu đồ quay lui mà cướp bóc mà tàn phá hết thảy...
Chúng muốn cả gan chèn lại bánh xe lịch sử cho bằng được thịt nát xương tan...

Còn học thuyết của Ken đờ mi kia, thực ra chỉ là trong cơn cùng quẫn tạm thời ngưng lại để níu kéo thêm thời gian mà đào cái mồ sâu hơn để vĩnh viễn chôn vùi CNTB ngày càng tàn bạo ngu xuẩn mãi mà thôi…
Thật đáng thương thay cho một giai đoạn lịch sử đã từng biết bao mơ tưởng mà hào hùng xông pha mà thật là điên cuồng vang bóng một thời vinh quang ấy…

Ôi, có thể nào nhân loại này được cứu sống rồi không ?
Để lại được rộn bước trên con đường mới tràn ngập hạnh phúc yêu thương mà mãi mãi ngút ngàn mà say lòng xao xuyến mãi nghìn thu…
_____

Cuộc đời vẫn đẹp sao
Tình yêu vẫn đẹp sao…

Dù đạn bom bão lửa thét gào
Dù thân thể thiên nhiên mang đầy thương tích
Dù xa, cách hai ngả đường chiến dịch
Ta vẫn dậy, làm nên một ánh trăng ngàn…

Một tiếng chim rừng, một làn gió biển
Một sớm mai ngân trước cửa hầm dã chiến
Thấy trời xanh xao xuyến ở trên đầu
Ta vẫn thầm, hái hoa tặng nhau…

Ơi trái tim Việt Nam, như mặt trời cháy bỏng
Giữa Thiên niên kỷ mới này rừng rực, sáng ngàn năm ngàn năm…


 photo 00uc0541qdu.jpg


Cuộc đời vẫn đẹp sao



Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2016

Xa lâu rồi trở lại


Hôm nay
Anh muốn nói về chủ nghĩa cá nhân em ạ…
_____

Chủ nghĩa cá nhân, chính là ý thức độc lập, tự chủ của mỗi người trong xã hội,
Nó là chữ tôi trong muôn vàn chữ tôi khác
Do điều kiện, hoàn cảnh và ý chí, nhận thức khác nhau mà cái tôi ấy ở mỗi người cũng rất khác nhau…

Chủ nghĩa cá nhân ấy, thực ra nó có ba phần
Trong đó có những phần đối lập nhau cùng tiềm ẩn mà giằng xé tạo ra biết bao ưu tư trăn trở, để mãi hoài day dứt trong ta, để nhân loại này lạc lối đã quá xa…
Ba phần của chủ nghĩa cá nhân đó là:
          -         Chủ nghĩa cá nhân hăng say
          -     Chủ nghĩa cá nhân tự nhiên
          -         Và chủ nghĩa cá nhân vỵ kỷ

Chủ nghĩa cá nhân hăng say thì rất tốt, nó chính là tinh hoa trong mỗi người, luôn vút cánh bay lên, trong những thời khắc quyết định, nó thật cao cả, trào dâng dũng mãnh, mà cuồn cuộn lôi cuốn, mà làm nên biết bao kỳ tích vang dội, mà ngời sáng tên tuổi của bao nhiu anh hùng vĩ đại…

Chủ nghĩa cá nhân tự nhiên là những nhu cầu thực tế thiết yếu chính đáng của con người, cần khuyến khích và bảo vệ...

Chủ nghĩa cá nhân vỵ kỷ thì rất tai hại, nó thường thái quá, nó chính là tàn dư thật tồi tệ của thân phận nô lệ hèn mọn luôn cúi gằm mặt xuống suốt bao nghìn năm qua…
Nó là kẻ thù của yêu thương và cách mạng,
Nó làm cho con người cứ hèn mọn nhỏ bé đi,
Mỗi khi nắm được quyền lực thì nó là tai họa cho cả thế gian…

Trong đôi mắt tham tàn, u mê, thiển cận ấy
Chủ nghĩa cá nhân vỵ kỷ nhất định chỉ có mình nó thôi, mà lòng ích kỷ tham tàn ấy thì thật là vô chừng vô đáy
Ôi có thể nào không?
Một vòng tay say rộng mở
Để ân tình này ôm trọn cả thế giới bao la…

Nhờ tri thức phát triển ngày càng mạnh mẽ
Mà đến nay con người đã tiến bộ vượt bậc về hết thảy mọi mặt
Vượt xa cả sự tự đào thải, tiến hóa của tự nhiên…

Chỉ còn một bước nữa thôi
Nhưng nhân loại này hàng ngày hàng giờ vẫn còn đau khổ muôn trùng
Mà chưa thể nào đạt được hạnh phúc mênh mang…
Đó là bởi vì chưa dẹp bỏ được cái tư tưởng cá nhân vỵ kỷ tầm thường khốn khổ kia
Mà tập trung hết cả cho sự chan hòa yêu thương mà cùng sát cánh bên nhau trào dâng tiến bước…

Và điều quan trọng anh muốn nói là: tại sao cái chủ nghĩa cá nhân vỵ kỷ tồi tàn ấy, nó lại có thể có mặt khắp nơi mà tung hoành ghê gớm, mà đày đọa thế gian, mà tồn tại dai dẳng đến thế, có gì có thể mãi mãi thủ tiêu mà thay thế nó không?


 


Thật lạ kỳ biết bao,
Con người sống trong xã hội, mà tư tưởng, động lực sống của họ luôn là vỵ kỷ cá nhân…
Và cái chủ nghĩa cá nhân ích kỷ, tham tàn, biết bao tồi tệ ấy nó cứ đeo đẳng dai dẳng với nhân loại này suốt từ thuở khai thiên lập địa đến nay. Biết bao chiến tranh, địch họa, mải đày đọa, tranh giành, chém giết nhau, để đến nỗi thảm khốc tan hoang đầu rơi, máu chảy, não nề thay mãi cảnh đời đói khổ than van…

Ơi, cứ lầm than cơ cực mà chẳng thể mần răng
Tất cả đều do chủ nghĩa cá nhân vỵ kỷ tham tàn ấy gieo rắc, đến nỗi cùng khắp cả thế gian này, để nghìn đời cứ mơ hạnh phúc mà không cách chi với tới được.

Vậy thì cớ chi lại rứa em nhỉ?
Có lẽ nào,
Cả một Thiên đường Trần gian đang mở ra rộng lớn mênh mang thật là lộng lẫy xinh tươi không ngớt tuôn trào mà lung linh dạt dào tình yêu thương bao la của Chúa này
Và hàng triệu triệu trái tim cứ hừng hực kìm nén khát khao cho một ngày mai chan hòa tươi sáng kia…
Lại mãi mãi chìm đắm mà không thể nào bùng lên làm tiêu tan được cái chủ nghĩa cá nhân vỵ kỷ thật là tội nghiệp, nhỏ nhen, thấp kém ấy…

Có phải chăng,
Chủ nghĩa cá nhân hèn hạ u tối ấy, nó luôn là động lực ngu ngốc của con người và nó ăn sâu bám rễ, nó biến hóa khôn lường làm người ta không thể nắm cổ mà quật ngã nó
Hay xã hội này muôn đời không thể có một CNXH đủ say mê khao khát, đủ sức mạnh quyến rũ dâng trào mà kỳ diệu như quyền năng vô biên của Chúa để thúc giục mọi con tim khối óc, cho nhân loại này rầm rập vút cánh tung bay…
Và tình yêu bao la của Chúa ơi, có lẽ nào lại không tỏa sáng cho bể khổ này thoát nỗi u mê…

Vậy thì,
Ta cùng nghiên cứu thử xem em nhé, chẳng hay rằng em có háo hức gì chăng?
Hihi
Em có bít hông,
Từ thuở hồng hoang biết mấy mê say ấy, con người sống chan hòa bên nhau. Họ cùng nắm tay mà ca hát, nhảy múa, mà tận hưởng những của ngon vật lạ từ thiên nhiên ban tặng.
Trong mỗi người họ ít ý thức về cái tôi, về thực thể cá nhân của họ…
Rồi tinh thần phát triển, họ càng hăng say hơn trong tình yêu và cuộc sống
Và ý thức cá nhân mỗi người dần dần phát triển mà yêu thương cứ thế dạt dào, mỗi người họ luôn cần có nhau cho cuộc sống xinh tươi mà dâng trào hạnh phúc…

Rồi số người ngày càng đông hơn, ngờ đâu thiên tai hạn hán xảy ra, cuộc sống trở nên khó khăn, thiếu thốn
Họ cũng ý thức phải sát cánh bên nhau vượt qua thử thách ấy. Họ hè nhau làm nhà, dựng lán, vỡ hoang, khơi nước để trồng cấy, tăng gia…
Nhưng lòng vỵ kỷ cũng bắt đầu nhen nhóm
Và tội nghiệp thay, thật là họa vô đơn chí
Với sự khôn ngoan, hiểu biết ít ỏi, dẫu có một lòng chung sức bên nhau, cũng vẫn khó khăn muôn trùng…
Vậy là dần dần yêu thương nhạt nhòa, ai cũng canh cánh những nỗi lo vỵ kỷ. Thế rồi, không hìu tự lúc nào chủ nghĩa cá nhân vỵ kỷ ấy cứ lớn dần lên mà choán hết tâm trí họ. Ai cũng chỉ biết tự lo cho mình, mọi tinh thần hăng say cũng là để đạt mục đích vỵ kỷ ấy
Những kẻ có sức lực mạnh mẽ dần khống chế, đày đọa, cướp bóc những kẻ yếu hèn hơn. Và như thế, bao nhiu những cái tôi nhỏ bé kia dần bị lệ thuộc vào sự cai quản, thống trị của một số ít những cái tôi to lớn hơn…

Như vậy là, ngay từ thuở xa xưa, chủ nghĩa cá nhân cộng với sự ngu dốt đã gây tai họa nghìn đời, để đến nỗi mất cả yêu thương mà mãi chưa lấy lại được
Để đến tận hôm nay, nhân loại này vẫn không ngớt than van…

Nhưng cũng có lúc, những cái tôi nhỏ bé kia nhận thức được rằng bản thân nó cũng tai cũng mắt, cũng mặt cũng mày, cũng can trường tâm huyết như ai…
Và thế là họ tập hợp nhau lại
Họ quật chết hết những cái tôi to lớn kia… hihi

Ôi chao, thật đáng tiếc thay
Do đầu óc còn u mê quá mà những kẻ chiến thắng kia vẫn không chịu gột rửa sạch đi những vỵ kỷ cá nhân thái quá tồi tệ ấy mà lại tiếp tục nuôi dưỡng nó, để đến nỗi yêu thương cứ mãi xa vời vợi
Cứ thế mà nhân loại này đã trải qua bít bao là đau đớn than van, hết chế độ xã hội này đến chế độ xã hội khác cứ bị dìm trong ảm đạm tối tăm…
Từ nô lệ, đến phong kiến, rồi đến CNTB
Mãi chưa thể nào được bừng sáng mênh mang…
Lịch sử đau thương ấy chính là cả một chuỗi thật dài những u mê tăm tối của xã hội mê muội trên nền tảng của chủ nghĩa vỵ kỷ cá nhân…

Từ thời Khai sáng ở Tây Âu, thì chủ nghĩa cá nhân phát triển thành phong trào đòi tự do, dân chủ, bình đẳng, bác ái mạnh mẽ
Và kết quả cách mạng trào dâng ấy lại bị những cái tôi to lớn kia lợi dụng chiếm đoạt mà dần thiết lập nên chế độ TBCN
Chế độ ấy, nó luôn huyênh hoang về nhân quyền, về dân chủ, tự do…
Nhưng thực chất, nó nhằm bảo vệ cho sự bóc lột tàn khốc nhân loại trên khắp toàn cầu của những cái tôi to lớn kia
Nó muốn dìm hàng triệu triệu những cái tôi nhỏ bé hơn mãi xuống bùn đen vạn kiếp mà không sao ngóc đầu lên được…
Thật đáng thương thay những bọn học giả ngu ngốc, chúng ngu đến độ học cao hiểu nhiều mà không thể nào nhận ra điều đó
Chúng mải to mồm đánh lạc hướng chúng ta, để hòng mưu cầu cho cái tôi cá nhân vỵ kỷ thấp hèn đê tiện của chúng, để hão huyền hy vọng được mãi mãi theo đóm ăn tàn mà cười khỉnh thế gian…




http://nhac.vui.vn/manh-tinh-thuong-thanh-tuyen-nhieu-ca-si-m68291c3p1507a3729.html


Còn rất dài...






Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2016

Than ôi,



Thế gian vẫn mãi đau buồn
Dòng sông hạnh phúc khởi nguồn nơi đâu
Vút trào muôn hỡi biển sâu
Thương thay ngàn nỗi một câu ân tình…


 photo 2e7a22f5daaa3479d42f1e1bc82fbe2937357274_zps4b38bd1y.jpg


Trở lại Huế thương



Thứ Tư, 20 tháng 4, 2016

Ta lại đi…



Ta lại đi lặng lẽ bước chân mình
Giữa chiều rơi thôi đành lòng lỗi hẹn
Lối cũ hoang tàn không người qua lá đổ
Nặng trĩu ân tình thôi kệ khẽ ta đi…

Ôi thuở ngày xưa hẹn chung đường chung bước
Mà mong hoài sao chẳng thấy bóng người đâu !!!


 photo imageskk_zpszn30vzl1.jpg


Xót xa




Rập rờn bướm lượn hoa rung
Em cùng anh nhé ta chung mộng vàng…

Photobucket
Tình yêu !
Tình yêu bắt đầu từ đôi mắt…
Ngày mai bắt đầu từ hôm nay… 


Có phải, tình yêu là đôi mắt
Màu tím !
Nhìn em là, cô gái long lanh

Hay, tình yêu là lối nhỏ
Cho em bao mơ ước vào đời

Em như giọt sương chờ gió
Lay nhẹ nhàng lăn đến bên anh
Anh ơi, mùa xuân lại đến
Rực bầu trời muôn những cánh hoa…



 



Huế Tình Yêu Của Tôi !


Đứng bên tê đồng ngó bên ni đồng
         mênh mông bát ngát
Đứng bên ni đồng ngó bên tê đồng
                  cũng bát ngát mênh mông

Thân em như chẽn lúa đòng đòng
         Phất phơ dưới ngọn nắng hồng buổi mai
Làm trai cho đáng lên trai
                  Phú Xuân đã trải, Đồng Nai cũng từng…



 

Huế tình yêu của tôi



ANH VẪN YÊU EM iu nhìu lắm !!!

Anh vẫn càng yêu em iu nhìu lắm
Đơn giản thế ngàn lần anh không nói
Vì kiêu hãnh nên anh giả vờ thế
Vì kiêu hãnh nên hai đứa thử lòng nhau…

Anh biết lắm chẳng thể chối từ đâu
Bao kỷ niệm hằn sâu trong ký ức
Lòng kiêu kỳ như khoảng khắc mà thui
Giả vô tình nhưng sao nhớ quá…

Những khoảng đời anh sống thiếu em
Lòng kiêu hãnh cô đơn lạnh giá
Về đây em cùng anh ta bước
Đường dài lắm lỡ lạc bước thì sao…

Về đây em anh gọi đến khản lời
Bức tường ngăn rã rời sụp đổ
Anh nhận ra tình yêu không có chỗ
Cho những niềm kiêu hãnh cô đơn…

 

Em yêu anh như yêu câu ví dặm



TRÁI TIM CON GÁI

Trái tim em là trái tim con gái
Rất cả tin và rất dễ tổn thương
Đập lo âu khắc khoải giữa đời thường
Nhưng bỗng một ngày run lên bối rối…

Trái tim đập những điều em không nói
Dù trước anh em kiêu hãnh lặng im
Giọt lệ trào sau hàng mi giấu vội
Nuốt vào trong thành nước mắt của tim…

Trái tim em chẳng một phút bình yên
Cứ gào gọi cư vẫy vùng thôi thúc
Muốn vỡ tung và xé toang lồng ngực
Để trao anh minh chứng của tình yêu…

Trái tim em đã bao lần phiền muộn
Trước tương lai luôn phập phồng lo sợ
Chân trời xa nắng ấm có bao nhiêu
Hạnh phúc về hay sẽ là đau khổ …



 



BIỂN TÌNH EM MÊNH MÔNG

Hôm nào em gọi anh về với biển
Gió mơn man, hơi biển nồng nàn
Đi bên em trên bờ cát mịn
Nghe thì thầm anh ơi… anh ơi…

Trăng chợt lên từ lòng sâu thẳm
Con sóng bạc mặn tình em biển cả
Nỗi khao khát vỡ òa vào bờ đá
Biển vụng về chẳng biết ngỏ lời yêu...

Biển nông, sâu... thầm kín biết bao điều
Sóng trăn trở trườn mình trên môi mặn
Trong gió thoảng thì thầm lời em dặn
Biển mênh mông... tình em mênh mông...




 

Xa khơi…



Yêu mãi không thôi…

Em !
Giọt sương chờ gió
         Lay nhẹ nhàng
                  Lăn đến bên anh…

Em ! cô gái hay nàng tiên
Như sao băng rực sáng
         Trên muôn cuộc đời thường
                  Và trong trái tim anh …

Hãy tan vào cây !
Cho lá xanh đâm chồi
         Hãy làm bừng sáng
                  Những đêm thâu mịt mùng…

Dù biết anh không thể giang tay nhận
Giọt sương... giọt sáng... cho riêng anh...
Dù em biết anh chỉ là một cánh chim
Em không ngần ngại cho anh cả trái tim
 

 Nồng ấm yêu thương chân thành và giản dị…
Ước gì thời gian quay trở lại
Ước gì mình mãi mãi thuộc về nhau…
 

 Em ơi !
       Em có biết ?
              Ước gì anh ước gì thế nhỉ ?
              Anh chỉ biết rằng anh mãi yêu em !!!...




Đôi mắt người xưa
Bản tình cuối