Ngày xửa ngày xưa, có nàng Công chúa và
Hoàng tử yêu nhau thắm thiết…
Công chúa có một nét đẹp dịu hiền mà
ngọt ngào, đằm thắm biết bao, tâm hồn nàng trong trắng như pha lê, mà tình cảm
yêu thương trìu mến thì dạt dào như gió mùa thu…
Từ ánh mắt, nụ cười, từ làn da, mái tóc,
từ lời nói, dáng đi, đến cái cách mà nàng bày tỏ tình cảm đều toát lên một vẻ
rạng ngời, duyên dáng, ngập tràn yêu thương…
Mỗi lần nhìn vào đôi mắt nàng là như
thấy cả một trời thơ, bao nhiu là ước muốn mộng mơ…
Bởi thế cho nên ngay từ ngày đầu vô tình gặp gỡ, Hoàng tử đã đem lòng yêu nàng say đắm, yêu không biết là bao nhiu, không biết yêu tự bao giờ…
Công chúa cũng yêu Hoàng tử nhiều lắm…
Nàng cũng mê say dáng vẻ, phong thái của
chàng, thanh tú mà khôi ngô, mạnh mẽ, yêu vô cùng tài trí vô song và ý chí kiên
cường…
Nàng ngơ ngẩn biết bao mỗi khi thấy
chàng cười, rồi chàng hát những bản tình ca tha thiết… Cả con người chàng toát
lên một tình yêu thương bao la, rộng lớn, mà dạt dào một nhân đức sáng ngời,
một khí khái vững trãi, mà mạnh mẽ vô cùng…
Nàng thầm thốt lên.. Ôi ! Hoàng tử của
lòng em !!!
Họ yêu nhau nhiều lắm…
Đất trời cũng như bừng lên, rộn ràng,
say đắm và dạt dào và mênh mông biết bao… Muôn ngàn tia nắng cứ lung linh, soi bóng
những cung điện nguy nga lộng lẫy, giữa ngàn mây trắng bay bay… Cả cỏ cây, hoa
bướm, cả những con gió mùa thu cũng dìu dịu réo rắt, dòng suối trong xanh thì
cứ mãi tí tách ngân nga…
Thế rồi một hôm đất nước bị lâm nguy, có
quân giặc hùng hổ tràn đến cướp bóc dân lành…
Hoàng tử phải gấp rút thống lĩnh ba
quân vâng lệnh Vua cha lên đường đánh giặc cứu nước.
Trước khi băng ngàn vó ngựa xông pha
chốn xa trường hiểm nguy, chàng chỉ kịp nắm nhẹ tay Công chúa và hôn lên làn
môi nhỏ mà tràn yêu dấu…
Công chúa cũng ngậm ngùi lưu luyến biết
bao nhiêu, nàng chỉ kịp thốt lên: chàng ơi ! chàng ơi… thiếp sẽ đợi, sẽ chờ…
Và Công chúa cứ mãi ngẩn ngơ nhìn về
phương trời xa xăm ấy, nơi có dáng một người yêu dấu dần xa…
Từ khi xa vắng, Công chúa buồn lắm… nỗi lo dân nước, nỗi yêu thương, nỗi ngàn xa vắng, nỗi trào nhớ mong… Nhìn trăng mà chẳng thấy trăng, nhìn làn mây tím long lanh môi này…
Công chúa nhớ mong nhiều quá đến nỗi lạ
thay, mỗi ngày một bông hoa tím nhỏ xinh dịu ngọt lại nở trên môi nàng, càng
thấy nhớ thương vô ngần và lòng lưu luyến biết bao nhiêu…
Cứ thế mà bao nhiêu là hoa tím, cứ nở
trên môi, tràn nỗi nhớ thương…
Mây ơi.. sao cứ trôi vời vợi.. Trăng ơi,
dìu dịu.. có còn ánh xinh xưa…
Nàng cứ mãi thốt lên, Ôi ! nỗi nhớ chàng
sao mà tha thiết thế…
Tiếng nàng nhè nhẹ mà vần vũ, khiến cho
trời đất cũng xoay vần, cảm động mà bỗng lung linh…
Và rồi nỗi nhớ thương, lòng mong mỏi vô
ngần ấy của nàng cũng được đền đáp…
Ngày chiến thắng vang khúc khải hoàn ca
đã đến, toàn dân hân hoan nô nức hò reo chào đón đoàn quân oai hùng chiến thắng
rầm rập trở về…
Hoàng tử cũng vội ngóng tìm Công chúa,
trong lòng xốn xao biết bao nhiêu…
Ta sắp gặp nàng, ta sắp gặp nàng…
Và chợt chàng nhìn thấy nàng đang băng
băng lao tới làm chùn vó ngựa phía trước hàng quân…
Ôi ! bao nhiêu yêu dấu dâng trào… Có
ngại nào, ôi bụi đường xa… Đường xa là hỡi đường xa…
Chàng vụt băng vút lên và ôm chầm lấy
Công chúa… Ôi, tay nào nhẹ nhàng khe khẽ ngang lưng… chàng định đặt lên môi
nàng một nụ hôn…
Nhưng ôi… sao mà ngỡ ngàng, lạ quá…
ôi ! sao mà lại nhiều hoa tím đẹp xinh,
mềm mại, nhỏ nhắn, dịu dàng, mà dễ thương quá thế này…
Chàng buột miệng hỏi… nàng ơi, nàng
ơi... ơ hoa gì nhỉ, hoa gì lạ thế này…
Công chúa cũng ngỡ ngàng và vui mừng khôn xiết, nàng cũng ôm chặt lấy Hoàng tử mà rằng: chàng ơi, chàng ơi… ngày chàng xa vắng, thiếp nhớ mong, lưu luyến vô cùng…
Nhưng không
hiểu sao nàng thổn thức quá, giọng nàng lại bị nhiều cánh hoa tím rung rinh nên
tiếng nàng cứ run run mà tự phát ra thành: lưu l..y… vô cùng…
lưu l..y… vô
cùng…
Mặc dù chưa
hiểu lắm, nhưng Hoàng tử cũng bột thốt lên: ôi, nàng của ta ơi… lưu l..y…
yêu vô cùng…
lưu l..y…
yêu vô cùng…
Và thế là từ
ấy đến nay mọi người ai cũng đều gọi cánh hoa tím ấy là hoa: lưu l..y…
yêu vô cùng…
Hihi… hết
Cánh hoa lưu ly