Vì tinh thần hơn hẳn những hôm qua…
Dưới chế độ chiếm hữu nô lệ và phong kiến con người bị đày đọa
đến tận cùng xương tủy, phải suốt đời lầm than cơ cực, nô lệ, phục dịch cho đấng
tối cao, vua chúa, cho tầng lớp quan lại, địa chủ, cường hào, tăng lữ thống trị…
Đời này qua đời khác hoàn toàn ko có tự do cá nhân, ko đc
quyền mưu cầu hạnh phúc…
CNTB đã từng là bao mơ ước, khát khao, luôn tự hào vì lần đầu
tiên con người đc giải phóng, vì tinh thần tự do cá nhân hơn hẳn hết thảy những
chế độ bạo tàn trc…
Nhưng với nền kinh tế thị trường tự do cá lớn nuốt cá bé, với
quyền lực tư bản ngày càng tập trung khổng lồ trong tay, với tinh thần chiếm hữu
quá hăng say…
Tự do cá nhân ấy lại rất nhanh, ào ào biến thái thành một
hình thức nô dịch mới thật say sưa, điên cuồng, hồ hởi, mà êm thắm dịu dàng, tinh
vi xảo quyệt hơn, mà xem ra mức độ bóc lột tàn khốc, xa hoa, thu lời ngày càng vượt
xa hết thảy những chế độ trc hàng trăm nghìn lần…
Và như thế, xã hội loài người vẫn luôn chia làm hai phía
muôn xa vời vợi, thật là bản chất cũng giống như những chế độ xấu xa trc…
Ôi chẳng thể nào ơ sánh đc đâu, ơ tình tình là ơ cứ lâu xâu …
Cho ngàn đời là vẫn tuy một mà hai, cho vết thù nào in dấu
mãi chẳng phai…
Một bên là số ít tầng lớp tư bản, giới chủ nắm tiền tài vật
chất đất đai rừng biển công trường xưởng máy hầm mỏ, nắm mọi của cải trong tay,
nắm binh quyền nhà nước, nắm mọi quyền thống trị, tha hồ phè phỡn mênh mang hưởng
lợi, du hí thiên nhiên, ơi là bao cảnh thần tiên…
Còn tầng lớp vô sản cần lao đông đúc có dễ thở hơn, cũng đc
phiêu bạt ơ khắp muôn nơi, đc hứa hẹn nhìu ơ lắm người ơi, đc bần cùng hổng có gì xơi, đc tự quyết lênh đênh theo ý mình,
đc tha hồ tự do bán rẻ sức lao động mà sống, mà hihi… Nhưng muôn đời thì bị vô
tình đạp xuống, phải nhẫn nhục mà lao động cật lực, bị trói chặt trong guồng
máy ấy, ko thể vượt lên đc cho ngang bằng say đắm những yêu thương…
Hihi,
Thế thì tự do ấy
Có khác nào như trâu
ngựa
Ơ giữa thế gian kia…
Ôi loài người sao cứ
mãi lia chia…
Kìa sức bình sinh
Bỗng chói ngời rực rỡ
Cho xuân về
Thật chan hòa đua nở thế muôn hoa…
Ta cứ tự hào
Vì tinh thần hơn hẳn những hôm qua…
Hà nội đó niềm tin
yêu hy vọng…