Hôm nay
Anh muốn nói về chủ nghĩa cá nhân em ạ…
_____
Chủ nghĩa cá nhân, chính là ý thức độc lập, tự chủ của mỗi người trong xã hội,
Nó là chữ tôi trong muôn vàn chữ tôi khác
Do điều kiện, hoàn cảnh và ý chí, nhận thức khác nhau mà cái
tôi ấy ở mỗi người cũng rất khác nhau…
Chủ nghĩa cá nhân ấy, thực ra nó có ba phần
Trong đó có những phần đối lập nhau cùng tiềm ẩn mà giằng
xé tạo ra biết bao ưu tư trăn trở, để mãi hoài day dứt trong ta, để nhân loại này lạc lối đã quá xa…
Ba phần của chủ nghĩa cá nhân đó là:
-
Chủ nghĩa cá nhân hăng say
- Chủ nghĩa cá nhân tự nhiên
-
Và chủ nghĩa cá nhân vỵ kỷ
Chủ nghĩa cá nhân hăng say thì rất tốt, nó chính là tinh hoa
trong mỗi người, luôn vút cánh bay lên, trong những thời khắc quyết định, nó thật
cao cả, trào dâng dũng mãnh, mà cuồn cuộn lôi cuốn, mà làm nên biết bao kỳ tích vang dội,
mà ngời sáng tên tuổi của bao nhiu anh hùng vĩ đại…
Chủ nghĩa cá nhân tự nhiên là những
nhu cầu thực tế thiết yếu chính đáng của con người, cần khuyến khích và bảo vệ...
Chủ nghĩa cá nhân vỵ kỷ thì rất tai hại, nó thường thái quá, nó chính là tàn dư
thật tồi tệ của thân phận nô lệ hèn mọn luôn cúi gằm mặt xuống suốt bao nghìn
năm qua…
Nó là kẻ thù của yêu thương và cách mạng,
Nó làm cho con người cứ hèn mọn nhỏ bé đi,
Mỗi khi nắm được quyền lực thì nó là tai họa cho cả thế
gian…
Trong đôi mắt tham tàn, u mê, thiển cận ấy
Chủ nghĩa cá nhân vỵ kỷ nhất định chỉ có mình nó thôi, mà lòng ích kỷ tham tàn ấy thì thật là vô chừng vô đáy
Ôi có thể nào không?
Một vòng tay say rộng mở
Để ân tình này ôm trọn cả thế giới bao la…
Nhờ tri thức phát triển ngày càng mạnh mẽ
Mà đến nay con người đã tiến bộ vượt bậc về hết thảy mọi mặt
Vượt xa cả sự tự đào thải, tiến hóa của tự nhiên…
Chỉ còn một bước nữa thôi
Nhưng nhân loại này hàng ngày hàng giờ vẫn còn đau khổ muôn
trùng
Mà chưa thể nào đạt được hạnh phúc mênh mang…
Đó là bởi vì chưa dẹp bỏ được cái tư tưởng cá nhân vỵ kỷ tầm
thường khốn khổ kia
Mà tập trung hết cả cho sự chan hòa yêu thương mà cùng sát
cánh bên nhau trào dâng tiến bước…
Và điều quan trọng anh muốn nói là: tại sao cái chủ nghĩa cá nhân vỵ kỷ tồi tàn ấy, nó lại có thể có mặt khắp nơi mà tung hoành ghê gớm, mà đày đọa thế gian, mà tồn tại dai dẳng đến thế, có gì có thể mãi mãi thủ tiêu mà thay thế nó không?
Thật lạ kỳ biết bao,
Con người sống trong xã hội, mà tư tưởng, động lực sống của
họ luôn là vỵ kỷ cá nhân…
Và cái chủ nghĩa cá nhân ích kỷ, tham tàn, biết bao tồi tệ ấy
nó cứ đeo đẳng dai dẳng với nhân loại này suốt từ thuở khai thiên lập địa đến
nay. Biết bao chiến tranh, địch họa, mải đày đọa, tranh giành, chém giết nhau, để
đến nỗi thảm khốc tan hoang đầu rơi, máu chảy, não nề thay mãi cảnh đời đói khổ
than van…
Ơi, cứ lầm than cơ cực mà chẳng thể mần răng
Tất cả đều do chủ nghĩa cá nhân vỵ kỷ tham tàn ấy gieo rắc, đến
nỗi cùng khắp cả thế gian này, để nghìn đời cứ mơ hạnh phúc mà không cách chi với
tới được.
Vậy thì cớ chi lại rứa em nhỉ?
Có lẽ nào,
Cả một Thiên đường Trần gian đang mở ra rộng lớn mênh mang thật
là lộng lẫy xinh tươi không ngớt tuôn trào mà lung linh dạt dào tình yêu thương
bao la của Chúa này
Và hàng triệu triệu trái tim cứ hừng hực kìm nén khát khao cho một ngày mai
chan hòa tươi sáng kia…
Lại mãi mãi chìm đắm mà không thể nào bùng lên làm tiêu tan được cái
chủ nghĩa cá nhân vỵ kỷ thật là tội nghiệp, nhỏ nhen, thấp kém ấy…
Có phải chăng,
Chủ nghĩa cá nhân hèn hạ u tối ấy, nó luôn là động lực ngu
ngốc của con người và nó ăn sâu bám rễ, nó biến hóa khôn lường làm người ta không
thể nắm cổ mà quật ngã nó
Hay xã hội này muôn đời không thể có một CNXH đủ say mê khao
khát, đủ sức mạnh quyến rũ dâng trào mà kỳ diệu như quyền năng vô biên của Chúa
để thúc giục mọi con tim khối óc, cho nhân loại này rầm rập vút cánh tung bay…
Và tình yêu bao la của Chúa ơi, có lẽ nào lại không tỏa sáng
cho bể khổ này thoát nỗi u mê…
Vậy thì,
Ta cùng nghiên cứu thử xem em nhé, chẳng hay rằng em có háo hức gì chăng?
HihiTa cùng nghiên cứu thử xem em nhé, chẳng hay rằng em có háo hức gì chăng?
Em có bít hông,
Từ thuở hồng hoang biết mấy mê say ấy, con người sống chan hòa bên
nhau. Họ cùng nắm tay mà ca hát, nhảy múa, mà tận hưởng những của ngon vật lạ từ
thiên nhiên ban tặng.
Trong mỗi người họ ít ý thức về cái tôi, về thực thể cá nhân
của họ…
Rồi tinh thần phát triển, họ càng hăng say hơn trong tình
yêu và cuộc sống
Và ý thức cá nhân mỗi người dần dần phát triển mà yêu thương
cứ thế dạt dào, mỗi người họ luôn cần có nhau cho cuộc sống xinh tươi mà dâng trào hạnh
phúc…
Rồi số người ngày càng đông hơn, ngờ đâu thiên tai hạn hán xảy
ra, cuộc sống trở nên khó khăn, thiếu thốn
Họ cũng ý thức phải sát cánh bên nhau vượt qua thử thách ấy.
Họ hè nhau làm nhà, dựng lán, vỡ hoang, khơi nước để trồng cấy, tăng gia…
Nhưng lòng vỵ kỷ cũng bắt đầu nhen nhóm
Và tội nghiệp thay, thật là họa vô đơn chí
Với sự khôn ngoan, hiểu biết ít ỏi, dẫu có một lòng chung sức
bên nhau, cũng vẫn khó khăn muôn trùng…
Vậy là dần dần yêu thương nhạt nhòa, ai cũng canh cánh những
nỗi lo vỵ kỷ. Thế rồi, không hìu tự lúc nào chủ nghĩa cá nhân vỵ kỷ ấy cứ
lớn dần lên mà choán hết tâm trí họ. Ai cũng chỉ biết tự lo cho mình, mọi tinh thần hăng say cũng
là để đạt mục đích vỵ kỷ ấy
Những kẻ có sức lực mạnh mẽ dần khống chế, đày đọa, cướp bóc
những kẻ yếu hèn hơn. Và như thế, bao nhiu những cái tôi nhỏ bé kia dần bị lệ thuộc
vào sự cai quản, thống trị của một số ít những cái tôi to lớn hơn…
Như vậy là, ngay từ thuở xa xưa, chủ nghĩa cá nhân cộng với
sự ngu dốt đã gây tai họa nghìn đời, để đến nỗi mất cả yêu thương mà mãi chưa lấy
lại được
Để đến tận hôm nay, nhân loại này vẫn không ngớt than van…
Nhưng cũng có lúc, những cái tôi nhỏ bé kia nhận thức được rằng
bản thân nó cũng tai cũng mắt, cũng mặt cũng mày, cũng can trường tâm huyết như
ai…
Và thế là họ tập hợp nhau lại
Họ quật chết hết những cái tôi to lớn kia… hihi
Ôi chao, thật đáng tiếc thay
Do đầu óc còn u mê quá mà những kẻ chiến thắng kia vẫn không
chịu gột rửa sạch đi những vỵ kỷ cá nhân thái quá tồi tệ ấy mà lại tiếp tục
nuôi dưỡng nó, để đến nỗi yêu thương cứ mãi xa vời vợi
Cứ thế mà nhân loại này đã trải qua bít bao là đau đớn than
van, hết chế độ xã hội này đến chế độ xã hội khác cứ bị dìm trong ảm đạm tối
tăm…
Từ nô lệ, đến phong kiến, rồi đến CNTB
Mãi chưa thể nào được bừng sáng mênh mang…
Lịch sử đau thương ấy chính là cả một chuỗi thật dài những u mê tăm tối
của xã hội mê muội trên nền tảng của chủ nghĩa vỵ kỷ cá nhân…
Từ thời Khai sáng ở Tây Âu, thì chủ nghĩa cá nhân phát triển
thành phong trào đòi tự do, dân chủ, bình đẳng, bác ái mạnh mẽ
Và kết quả cách mạng trào dâng ấy lại bị những cái tôi to lớn kia lợi dụng chiếm
đoạt mà dần thiết lập nên chế độ TBCN
Chế độ ấy, nó luôn huyênh hoang về nhân quyền, về dân chủ, tự
do…
Nhưng thực chất, nó nhằm bảo vệ cho sự bóc lột tàn khốc nhân loại
trên khắp toàn cầu của những cái tôi to lớn kia
Nó muốn dìm hàng triệu triệu những cái tôi nhỏ bé hơn mãi xuống bùn
đen vạn kiếp mà không sao ngóc đầu lên được…
Thật đáng thương thay những bọn học giả ngu ngốc, chúng ngu
đến độ học cao hiểu nhiều mà không thể nào nhận ra điều đó
Chúng mải to mồm đánh lạc hướng chúng ta, để hòng mưu cầu
cho cái tôi cá nhân vỵ kỷ thấp hèn đê tiện của chúng, để hão huyền hy vọng được mãi mãi theo đóm ăn tàn mà cười khỉnh thế gian…
http://nhac.vui.vn/manh-tinh-thuong-thanh-tuyen-nhieu-ca-si-m68291c3p1507a3729.html
Còn rất dài...