Câu chuyện về tình yêu và hạnh
phúc…
(Đây là một phát kiến cực kỳ vĩ đại, anh dành tặng em nhé !)
Tình yêu và hạnh phúc
chỉ có khi con người có nhận thức.
Tùy từng thời kỳ lịch
sử, từng môi trường, hoàn cảnh mà nhận thức của con người về tình yêu, hạnh
phúc có khác nhau…
Quan niệm về tình yêu và hạnh phúc thế nào cho đúng, cho phù hợp với quá trình
đi lên của xã hội có tầm quan trọng vô cùng lớn đối với cuộc đời mỗi người và
đối với xã hội...
Bởi có nhận thức đúng
mới hướng người ta yêu thương và hành động đúng, nó chi phối tư tưởng, tình cảm
và mọi hoạt động của con người trong việc yêu thương, kiếm tìm và mưu cầu hạnh
phúc, để không ngừng vươn tới…
Chỉ có nhận thức đúng
mới có tình yêu đẹp, mới vững niềm tin, mạnh dạn trao gửi yêu thương và bước
tới, mới có thể đạt những ước mong thầm lặng sâu kín nhất, mới có hạnh phúc
thực sự, vững bền, dạt dào tha thiết mênh mông… Và xã hội nhờ thế mới ngày càng
tươi thắm lung linh, ngày càng tốt đẹp hơn lên, tràn đầy iu dấu thân thương…
_____
Tình yêu là linh hồn,
là tinh hoa của cuộc sống, là động lực vô cùng mạnh mẽ vượt qua mọi khó khăn
gian khổ, là niềm tin, hy vọng, dạt dào ôi mấy ước mơ, là sợi dây vô hình bền
chặt cho người với người xích lại gần nhau để làm nên những kỳ tích thật huy
hoàng, mê say nhất… Đó là hết thảy những gì lung linh, trìu mến nhất mà Chúa đã
ban tặng riêng cho loài người.
Bản chất của tình yêu
là tình cảm đằm thắm, dịu êm, mà chan hòa, mạnh mẽ, sâu sắc, vô tư nhất, là
lòng quảng đại, tha thiết, bao dung, là sự nỗ lực phấn đấu không mệt mỏi, là
cho đi những gì cao quý thiêng liêng nhất để nhận về hạnh phúc thật say đắm dạt
dào mà ngan ngát tình thương mến thương…
Bởi thế mà suốt cả
cuộc đời con người, ở bất kỳ đâu, lúc nào, bất kỳ ai cũng đều cần phải có tình
yêu… Yêu người để người yêu ta, tình yêu nối những tình yêu, cho ngàn yêu dấu
những chiều mến thương…
Nếu không có tình yêu,
không đc hưởng tình yêu, hạnh phúc thì quả là một điều bất hạnh vô cùng lớn…
Thật đẹp biết bao
những tình yêu ấy… yêu cuộc sống, yêu thiên nhiên, quê hương, đất nước, yêu con
người, yêu những giá trị do con người tạo ra, ôi dạt dào yêu quá những ước mơ,
say mộng nào yêu cả những vần thơ… Và tình yêu cao cả, ấy là chan hòa, quảng
đại, bao dung, là không ích kỷ, nhỏ nhen, hẹp hòi, là ngày càng gắn bó rộng mở
yêu thương…
Chúa đã ban tặng cho
con người tình yêu cao cả của mình, chứ không ban tặng cho ngay hạnh phúc, muốn
có hạnh phúc con người phải tự tìm lấy ở đâu đó trong Thiên đường Trần gian
này, phải biết dùng và phát huy tình yêu mãnh liệt của mình để làm say đắm lòng
người, để tạo nên sức mạnh to lớn vượt qua mọi khó khăn trở ngại mới đến đc bến
bờ hạnh phúc dạt dào xinh tươi ấy…
Do dó, hạnh phúc không
tự nhiên mà có, không phải là cái có sẵn trong ta rồi từ từ mai một mất đi,
cũng không phải chỉ đơn thuần là cái tự mình cảm giác có hạnh phúc hay không,
nó là kết quả của sức mạnh tình yêu chiến thắng những đau khổ, vượt qua những
khó khăn, trở ngại mới đạt đc và không ngừng tỏa sáng lung linh…
Ôi, hạnh phúc là niềm
em vui dạt dào say đắm quá anh ơi…
Bản chất của hạnh phúc
đó chính là niềm hân hoan, là cảm xúc trào dâng, là cuộc sống ngày càng tươi
đẹp, tràn ngập hương hoa, chan chứa tình người, là gia đình êm ấm xinh tươi, là
xã hội tự do, hòa bình, công bằng, bình đẳng, bác ái, văn minh…
Hạnh phúc trọn vẹn,
cao quý đó chính là yêu thương và đc yêu thương, là đạt đc những khát khao thầm
kín cao đẹp nhất, là hòa chung cùng hạnh phúc của gia đình bà con bè bạn và xã
hội, biết vì hạnh phúc lớn lao hơn, không vì hạnh phúc cho mình mà chà đạp lên
người khác, làm mất đi hạnh phúc chung của xã hội... kẻ thù lớn nhất của tình
yêu, hạnh phúc đó chính là lòng ích kỷ nhỏ nhen hẹp hòi cá nhân…
Tình yêu – Hạnh phúc
là hai vế cân bằng của cuộc sống con người…
Một khi bị mất cân
bằng sẽ đảo lộn cuộc sống, gia đình và xã hội…
Tình yêu và hạnh phúc
không ngừng nảy nở vô cùng phong phú, đa dạng, muôn màu, muôn vẻ, cứ thế đan
xen mà dìu nhau tiến bộ, cho cuộc đời phơi phới tuổi 20…
Bất cứ hạnh phúc nào
cũng đều bắt nguồn từ tình yêu. Tình yêu nào thì hạnh phúc ấy…Hạnh phúc muốn
vững bền thì tình yêu phải vững bền, sâu nặng…
Nhưng thường thì nó bị
tác động và giới hạn bởi chế độ xã hội, bởi truyền thống, tập tục dân tộc, tôn
giáo…
Cho nên chúng ta cần
phải phấn đấu cho một xã hội tốt đẹp hơn, cho tình yêu và hạnh phúc ngày càng
vút cánh bay cao…
Ôi, tình yêu và hạnh
phúc đã mấy ai hiểu đc
Cho cuộc đời này biết
mấy xinh tươi…
Hạnh phúc ở đâu…
Mà nhân loại ngàn đời
vẫn mải miết đi tìm…
Em ơi,
Trải qua biết bao đau
khổ, mong ngóng đợi chờ trông…
Không bít đã nở nụ
cười xinh tươi dạt dào hạnh phúc hay chưa…
Hay là cứ thổn thức
con tim mà bước chân cứ ngại ngùng nhìu lắm, chưa nào khẽ tới cùng anh đâu…
_____
Câu chuyện về tình yêu
Ngày xửa ngày xưa,
cách đây đã lâu lắm, khi loài người sinh ra nơi Thiên đường Trần gian, mới thật
ngơ ngác làm sao, mọi người, các chàng trai và các cô gái cứ nhìn nhau mà lớ
ngớ lắm, trái tim rộn ràng mà chả biết yêu thương, mà ôi cảnh vật sao cứ ngát
ngàn hương…
Mải say sưa chiêm
ngưỡng những tuyệt tác của mình, Chúa thấy thế tức cười quá, Ngài mới thốt lên
rằng: Ôi những sinh linh kỳ diệu bé nhỏ của ta sao mà các ngươi lơ ngơ quá, cứ
như là mất hồn thế kia… hihi, Ngài cứ buồn cười mà tủm tỉm mãi… thơ ngây quá,
thơ ngây quá… ái dà nào nào, lại đây ta xem nào, xem nào… hihi
Và Ngài chợt như nhớ
ra điều gì…ồ, ồ… đúng rồi, thảo nào… hihi, là do ta, do ta mà… ta chưa thổi
linh hồn cho các con yêu quý của ta mà… ô, lạ quá, sao ta lại có thể quên đc
nhỉ… hihi, thế là Ngài liền tập hợp hết lại, chia làm hai phía, này các chàng
trai của ta một bên này, này các cô gái của ta một bên này...
Và Ngài bắt đầu nâng
niu trìu mến nhẹ nhàng thổi vào các chàng trai, rồi các cô gái biết bao những
tinh hoa của tình yêu và sức sống, thật bao la rộng lớn, vô cùng mạnh mẽ dạt
dào rạo rực nồng nàn say đắm mênh mang, tràn ngập hương hoa dịu mát ngọt ngào
ấm êm, cả biết bao nhiu dịu dàng, đằm thắm, bao dung…
Này các chàng trai của ta ơi…
phù, phù…
Ta thổi vào đây những yêu thương
Ta thổi vào đây những tuyết sương cuộc đời
Niềm tin sắc đỏ sáng ngời
Cho lòng dũng khí đời đời không phai…
Này các cô gái của ta ơi…
phù phù…
Ta thổi vào đây những yêu thương
Ta thổi vào đây những ngát hương rạng ngời
Ta trao hy vọng xanh trời
Cho niềm hạnh phúc đời đời xinh tươi…
Này các con yêu quý của ta ơi…
phù phù…
Ta thêm một chút trí khôn này…
Ta thêm cho nữa ơ này thông minh…
Tím này tím nhé lung linh…
Yêu thương thắm nở duyên tình đẹp thay…
Hihi, thổi hết cả lượt
xong xuôi, Ngài có vẻ phấn khởi vô cùng…
Đặt các chàng trai và
các cô gái xuống, Ngài ân cần, trìu mến mà dặn dò thêm: Hỡi các con yêu quý của
ta ơi, như thế là các con đã có linh hồn tuyệt vời lung linh lóng lánh rồi đó,
ta đã truyền cho các con biết bao điều kỳ diệu của tình yêu thương, biết bao
sức mạnh dời non lấp bể, biết bao niềm tin yêu hy vọng của ta…
Các con phải biết nâng
niu, quý trọng và đoàn kết, yêu thương nhau nhé, cùng nhau chia sẻ ngọt bùi,
đắng cay, mà vút cao tư tưởng yêu thương rạng rỡ, giúp nhau cùng tiến bộ, cùng
vươn tới tương lai, rồi hạnh phúc dạt dào ngan ngát hương say vô cùng tươi thắm
xinh xinh sẽ đến với các con đời đời bất diệt…
Ngài vừa nói xong thì
khắp bốn bể, năm châu đều như bừng sáng, cùng vang lên tiếng dạ ran cả đất
trời… Các chàng trai và các cô gái đều đồng thanh hô to: Kính ơn Chúa đời đời,
kính ơn Chúa đời đời… Người đã soi sáng tâm hồn chúng con, Người đã cho chúng
con yêu thương rạng rỡ, cả niềm tin và biết bao hy vọng, cả quyền năng và sức
mạnh bao dung của Người…
Cứ thế tiếng lòng cứ
vang mãi, vang mãi không thôi…
Chúa thật là vui lắm,
Ngài bảo: thôi, các con hãy vững vàng niềm tin và bản lĩnh nhé…
Ta sẽ chờ xem… hihi
_____
Và thế là cả nhân loại cùng tưng bừng nhảy múa, họ
ôm hôn nhau, trao nhau những ngọt ngào đằm thắm, chúc cho nhau những gì tốt đẹp
nhất, cuộc đời như mở ra bao la bát ngát dào dạt say mê…
Thật là vui mừng khôn xiết, cỏ cây, hoa lá, cảnh
vật và muôn loài như cũng cùng chung vui với họ, đâu đâu cũng rộn lên những bản
tình ca tha thiết, mặt trời thật tươi sáng tỏa những tia nắng lung linh, đâu đó
những làn gió vi vu nhè nhẹ mà ngan ngát hương đưa… ôi, thật là đáng yêu biết
bao cuộc sống này, thế gian này và những con người này mới thật là dịu dàng,
tươi xinh, yêu quý làm sao…
Và từ đó,
Mỗi sáng ban mai khi thức dậy còn rung rinh sương
đọng trên cành, họ đã hò gọi nhau ơi ới, cùng nắm tay nhau mà chào đón ánh bình
minh, rộn rã bên nhau mà dạo khắp vườn xinh, mà xem hoa nở, mà nghe tiếng chim
oanh tíu tít, bước chân cứ rộn ràng mà lòng phơi phới biết bao nhiu, thật là
chan hòa tươi thắm quá…họ chào nhau, chúc nhau một ngày tốt lành, rồi chia nhau
ra từng tốp, từng tốp mà cùng nhau làm việc, mà trồng trọt, mà chăn nuôi, mà
đan lát…
Khi chiều buông, gió mát dìu dịu thoang thoảng
hương đưa rung rinh những làn mây tím, họ lại hò nhau ơi ới, cùng nhau ăn uống
ca hát và nhảy múa đến tận khuya… cũng có những chàng trai, những cô gái họ túm
lại với nhau nào là đàm đạo về thiên văn, biển trời, con nước, nào là kể cho
nhau nghe những câu chuyện vui hay công việc của mình, cũng có khi họ hồ hởi
trao đổi với nhau về những áng văn thơ, những kiệt tác nghệ thuật mà lòng hào
hứng mê say…
Khi ánh trăng lên vằng vặc, lung linh các vì tinh
tú, các chàng trai nắm tay các cô gái mà dạo ngắm cùng trăng, mà dịu dàng xao
xuyến, mà thì thầm tâm sự, họ trao nhau những nụ hôn nồng nàn say đắm, hát cho
nhau nghe những bản tình ca dìu dặt dạt dào tha thiết, biết bao những ước mơ đã
nảy nở thật là thơ mộng tràn đầy yêu dấu… ôi, quả là mới đẹp ngỡ ngàng làm sao,
cả đất trời như cũng rung rinh…
Cứ thế mà các chàng trai quý mến các chàng trai và
biết bao những tình yêu niềm tin màu đỏ đã đỏ lại càng đỏ thêm. Các cô gái thì
thật là thân thương, quyến luyến và như thế bao nhiêu những tình yêu hy vọng
màu xanh lại càng thắm xanh. Và rạng rỡ xinh tươi nhất là khi các chàng trai,
các cô gái yêu nhau, trao cho nhau những tình luyến thương âu yếm, thì tình yêu
niềm tin màu đỏ và tình yêu hy vọng màu xanh của họ hòa quyện với nhau tạo nên
muôn vàn những sắc tím thật là tuyệt vời đằm thắm lung linh…
Tình yêu nối những tình yêu, ngày càng nảy nở sinh
sôi muôn màu, muôn vẻ trùng điệp bên nhau thật là đẹp đẽ mê say biết nhường
nào… biết bao những công trình vĩ đại đã đc dựng lên, biết bao tác phẩm nghệ
thuật để đời đã đc làm ra, biết bao những bản tình ca say đắm mơ màng nhất đã
đc vút lên, biết bao những áng thơ văn tuyệt tác đã đi vào lòng người… tất cả
đều ca ngợi tình yêu diệu kỳ mà vinh quang ơn Chúa… Ôi, chắc là Ngài cũng vui
nhiều lắm… hihi
Xa nhớ, gần thương, cuộc đời cứ thế dịu dàng êm ấm
trôi qua, cả thế gian thật là chan hòa, đằm thắm, thật là rạng rỡ, tươi xinh,
rộn vang tiếng cười, ngan ngát ngàn hoa, hương đưa dào dạt lóng lánh lung linh…
Nhưng cũng từ đó ở đâu đó trong họ đã dần nảy sinh những mầm mống của tư tưởng
hưởng thụ, cá nhân ích kỷ, hẹp hòi…
Họ bắt đầu nhìn nhau và so sánh với nhau… những
công trình nghệ thuật của tôi tuyệt vời hơn của anh, những vần thơ của tôi say
đắm mơ màng hơn của anh, tôi hát hay hơn anh, màu tím tình yêu của tôi thật là
đẹp lung linh hơn anh nhìu lắm… Những người đc thế thì vui vẻ hể hả, những
người không đc thế thì buồn rầu suy nghĩ…
Họ không còn cổ vũ, động viên nhau, học tập nhau,
giúp nhau cùng tiến bộ, mà dần dần họ trở nên tự mãn, tự ty hoặc ghanh ghét
nhau. Các chàng trai không còn hồ hởi quý mến nhau như trước nữa, các cô gái
cũng ganh tỵ, hiềm khích nhau mà không còn thân thương, quyến luyến… đèn ai nấy
rạng, người ai nấy lo…
Ai cũng muốn màu tím tình yêu của mình phải đẹp
nhất cơ, phải lung linh đằm thắm say mê nhất cơ… Các chàng trai thì giành nhau
chiếm hữu các cô gái… bao nhiêu quyền năng và chí khí mà Chúa ban tặng họ dốc
hết vào những việc như thế, mà quên đi tình nghĩa khi xưa, quên đi lời Chúa dặn
từ lúc nào chẳng bít…
Rồi có lúc trời bị thiên tai hạn hán kéo dài, làm
việc gì cũng khó khăn, của cải vật chất thì khan hiếm, không đủ cái ăn, cái
mặc… Họ không hợp lực với nhau để vượt qua những khó khăn, thử thách đó, không
còn hò nhau cùng ăn uống vui chơi nhảy múa, không chia sẻ cùng nhau những tình
cảm thân thương dịu ngọt và biết bao niềm vui như trước nay nữa, dần dần họ xa
lánh nhau, ai cũng chỉ cứ bo bo cho riêng mình…
Yêu mình hơn thể yêu ta… Xã hội cứ thế mà ngày
càng phân hóa rất nhanh, trước đây chan hòa mênh mang yêu dấu là thế thì nay
bắt đầu nảy nở chế độ tư hữu, mọi người đua nhau độc chiếm, vơ vét thật nhìu để
tích cho đầy, để nhìn cho khoái, cái gì đẹp nhất, tốt nhất, mơ màng nhất cũng
muốn giành cho mình, rồi đánh chém nhau, gây nên biết bao hận thù oán thán…
Và không hiểu thế nào, các tự xưng Thiên tử xuất
hiện, lôi kéo bè đảng, ức hiếp dân lành, càng chà đạp yêu thương, biến yêu
thương thành độc tôn, bá quyền, cường bạo, thành thù hận triền miên, cướp bóc,
nô dịch tàn bạo, rồi phân biệt nam nữ, đẳng cấp, chia rẽ dân tộc, tôn giáo… gây
ra những cảnh huynh đệ tương tàn thật là thảm khốc đẫm máu vô cùng, đến cỏ cây
hoa lá cũng xác sơ, điêu tàn…
Ôi, thật là kêu trời không thấu, đau xót biết bao
nhiu…
Chúa thấy thế buồn nhìu lắm nhưng Ngài chẳng nói,
lòng bao dung chưa lỡ trừng phạt, Ngài cứ day dứt không nguôi mà lẩm nhẩm mãi
rằng: ái dà, ái dà... là do ta mà, là do ta... ta cho chúng ít trí khôn quá...
ái dà, ái dà...
Thôi, âu cũng là số trời, cứ phải để cho chúng đày
ải nhau khổ đau tột cùng đã, rồi chúng mới biết thế nào là hạnh phúc, rồi khi
ấy mới mở mắt ra đc...
Than ôi…
Hỡi đâu những tháng cùng ngày
Ta bên nhau ấy vui vầy đẹp sao
Cho tình thắm nở vút cao
Cho lòng ngan ngát lao xao dạt dào…
Huế thương ơi đã
nhìu xa vắng…
Có khi nào
lại nhớ anh không !!!
Tình yêu trên dòng sông quan họ
Tình yêu có từ nơi đâu, êm êm một khúc sông Cầu…
_____
Câu chuyện về hạnh phúc
Thế là ngay từ những
ngày đầu tiên đc làm người nơi Thiên đường Trần gian ấy, Chúa đã quá ưu ái nâng
niu mà ban cho loài người một tình yêu đầu đời vô cùng đẹp đẽ. Nhờ có tình yêu
đó mà nhân loại đã có biết bao niềm vui sống, bao nhiu ước ao rạng ngời, cho
cảm xúc trào dâng, thật chan hòa rộn rã mê say…
Nhưng hình như loài
người thực sự chưa hiểu nhiều về niềm hạnh phúc ấy, chưa biết nâng niu gìn giữ
quý trọng hay sao, mà để đến nỗi chôn vùi đi tình yêu xinh tươi và niềm hạnh
phúc tinh khôi quý giá vô ngần ấy, để biến nó thành oán than hận thù, để đến
nỗi cả một màn đen uất hận cứ mãi bao trùm nên cuộc đời mà day dứt mãi không thôi…
Thật trớ trêu thay, bao nhiêu yêu thương nhường ấy rút cục lại thế này sao…
Trôi theo giòng đời quên đi tình người, Vẫn còn lưu-luyến
chưa nguôi nỗi-niềm thương yêu ngày ấy.
Ngồi dưới trăng thơ cùng ước mơ rằng: "Yêu nhau trọn
đời, thề không lạt phai"…
Nhưng duyên tình mình đã lỡ-làng rồi, Đâu còn câu hát
say-sưa giữa mùa trăng ấy, anh ơi.
Em đâu có ngờ giờ đây hai đứa chia tay, Mộng tàn như áng
mây bay. Thì những ngày qua ta đừng trao thiết-tha, Để lòng không vấn-vương.
Tình đã chia-ly còn ước mong gì? Thư anh hẹn-hò gửi em
còn đây. Đêm nay ngồi nhìn sương rơi lạnh-lùng, Trăng về soi bóng riêng em
âm-thầm ôm ấp đơn côi…
Ôi, có phải chăng,
hạnh phúc đó chính là niềm vui mà ta đã mất, là cuộc sống dạt dào đâu đó mênh
mang, là tình người ơi quá chứa chan, là tiếng cười ai thế râm ran, là bạt ngàn
những tia nắng lan lan… Có thể nào không? cho ta lấy lại, một chút mặn nồng say
đắm khi xưa, mà hỏi lòng ôi có yêu chưa… hạnh phúc là gì sao còn lơ ngơ quá… có
thể nào lại đến với ta không… ơi trời xanh rộng có mênh mông…
Ôi, quả là xót thương
biết nhường nào, nhưng sao lại thế ! tòa hạnh phúc nguy nga đã có lúc trong
vòng tay ấy, giờ để mất đi rồi tìm đâu cho thấy… Ơi hai tiếng đơn sơ “Hạnh
phúc… mà tình đời là mấy gian truân, mà lòng ta lại mãi ngân thế này… Ai có
hiểu cho lòng ta không thế? Hỡi bến bờ hạnh phúc ở nơi đâu? Cho ta đi về đâu hỡi,
chặng đường ơi sao mà xa thế… cho lòng khắc khoải canh thâu ơ hờ…
Nào anh yêu dấu đâu rồi
Cho lòng em mãi bồi hồi chênh chao
Thuở nào say đắm ta trao
Mà đâu hạnh phúc nao nao sớm chiều…
Tình em lại khát khao nhiều
Ôi ngàn lệ rớt, dáng kiều xanh sao
Ơi là đâu nữa ước ao
Cho ngời yêu dấu lao xao nữa nè…
Ôi, thật là quá đau
buồn, thế giới như chìm đắm, lặng câm… cứ triền miên mãi mà ngàn năm chưa dậy…
Các chàng trai, cô gái
khi xưa cũng có nhiều người còn nặng ơn Chúa, còn giữ đc yêu thương… ngọn lửa
tình yêu niềm tin và hy vọng vẫn còn ấp ủ trong tim, họ muốn biến yêu thương
thành hành động… Nhưng trời mù mãi ngàn sương, chưa tìm ra lối yêu thương rạng
ngời… phải chăng hạnh phúc xa vời, thế gian này mãi muôn đời khổ đau !
Chi bằng sát cánh bên
nhau, cho tình rực cháy nồng sâu trao nè…
Ôi, thật là quý giá
thay, tình yêu không thể nào chết, trái tim rộn ràng này rồi tất sẽ hồi sinh…
Họ cùng nhau vút lên
những bài ca dạt dào Tình yêu – Hạnh phúc
Họ nỗ lực trong cuộc
sống, lao động và học tập…
Họ góp nhặt yêu
thương, nâng niu từng niềm vui bé nhỏ, họ trao nhau những nụ cười, họ nắm chặt
tay nhau…
Các chàng trai thì
nhen lên những tình yêu niềm tin đỏ thắm…
Các cô gái thì trao
gởi biết bao những yêu thương tha thiết mà tràn đầy hy vọng thắm xanh…
Họ lập ra các đoàn
thanh niên, các hội phụ nữ…
Họ hăng hái say sưa
vun trồng cho tình yêu thắm nở… họ nêu cao nghĩa cử “Thương người như thể
thương thân…
Rồi, như dòng thác lũ
cuồn cuộn, họ tuần hành ở Mỹ, ở Anh, ở Pháp. ở Đức, ở Ý, ở khắp mọi nơi trên
thế giới…
Họ xiết tay nhau cùng
ca vang bài ca Bánh mì và hoa hồng…
Bánh mì và Hoa hồng
Nếu chúng ta đi, cùng với chúng
ta là một ngày mới,
qua tất cả nhà bếp tối tăm và ơi những nhà máy xám đen,
đã từng làm khô héo chúng ta, mặt trời bừng lên hãy vuốt ve
người nghèo trên thế giới của chúng tôi,
và tất cả những ai hãy nghe chúng tôi hát: Bánh mì và
Hoa hồng. Bánh mì và hoa hồng! ...
Nếu chúng ta đi, cùng với chúng ta là một ngày mới
Những phụ nữ này tiến lên để chiến đấu, để bảo vệ cho
tất cả mọi người.
Nay là lúc chấm dứt những trẻ em phải làm việc cực khổ
cho các công trường lớn.
Hãy trao toàn bộ cuộc sống: Bánh mì và Hoa hồng! Bánh
mì và hoa hồng!
Họ hướng đến nước Nga
xô viết anh hùng, họ học tập Mác-Lênin…
Họ treo cổ các đấng
quân vương, các vua quan tàn bạo, các kẻ độc tài…
Họ kêu gọi con em mình
phản chiến, họ tháo ngòi nổ tên lửa hạt nhân, họ đập tan chủ nghĩa bá quyền sô
vanh nước lớn… họ xử bắn những kẻ mị dân, dân chủ giả hiệu…
Họ thủ tiêu chủ nghĩa
cá nhân ích kỷ hẹp hòi… thủ tiêu hết thảy áp bức, bạo tàn… Họ ngợi ca tinh thần
bác ái mênh mang… xây dựng nền dân chủ mới…
Họ về Việt Nam công
kênh nàng Violet lung linh mà trào dâng biết bao iu thương, niềm tin và hy
vọng…
Một bầu trời bừng sáng
mênh mang…
Cứ thế họ rầm rập ca
vang bài ca vùng lên thật là khí phách hào hùng vang vọng mãi muôn sau…
Vùng lên ta tự đứng lên
Vùng lên sức mạnh vô biên hỡi người
Cho tương lai ấy rạng ngời,
Khổ đau mãi mãi đời đời tiêu vong…
Một lần quyết nhé cho xong
Một lần quyết nhé cho long trời này
Niềm tin rực sáng ơ này,
Bao nhiu ước vọng ơ này vút cao…
Cho là…
Cho là hạnh phúc nao nao muôn
đời !!!
Ôi, Chúa cũng thật là vui mừng khôn xiết…
Ngài cười vang và chợt thốt lên rằng: Ô thật đúng
là các con ưu tú anh hùng kiêu dũng của ta… hihi, các con thật giỏi vô cùng…
thế mới xứng niềm tin yêu hy vọng của ta chứ nị…
Lần này ta nhất định sẽ trao cho các con một trí
lực vô song, một sức mạnh khổng lồ…
thêm nữa một tình yêu dạt dào ngát xanh… và một
niềm tin muôn đời bách thắng…
để các con mãi mãi đời đời vui hưởng hạnh phúc
xinh tươi…
_____
Hihi, thế đấy…
Lịch sử nhân loại đã
trải qua biết bao thăng trầm đẫm máu trong hàng ngàn năm ấy, để cuối cùng chỉ
đi tìm hai chữ “Hạnh phúc… mà chưa ra…
Bởi thế cho nên Mác
mới nói: Hạnh phúc là đấu tranh… mới kêu gọi: Vô sản toàn thế giới đoàn kết
lại…
Và Lênin mới lãnh đạo
Cách mạng Tháng mười, giành chính quyền về tay nhân dân…
Và Bác Hồ mới cả đời
hy sinh vì độc lập tự do vì ấm no hạnh phúc cho dân tộc…
Và ta cũng vậy, luôn
canh cánh trong lòng một con đường mới dẫn đến tương lai hạnh phúc cho thế
gian…
Hạnh phúc của nhân
loại, đó chính là niềm hạnh phúc lớn lao cao cả nhất…
Chúng ta mỗi người đều
có thể tùy theo sức của mình mà tham gia làm nên niềm vinh quang, hạnh phúc
chung ấy… Trong đó có hạnh phúc riêng của mình và gia đình mình…
Hạnh phúc có thể do
người khác mang lại, nhưng cơ bản vẫn là do chính chúng ta phấn đấu mà đạt đc…
Vấn đề quan niệm hạnh
phúc thế nào cho đúng là vô cùng quan trọng…
Trong các xã hội tướcc
đây người ta quan niệm mình phải đc cái này, cái kia mới gọi là hạnh phúc…
Người ta tranh giành hạnh phúc của nhau, vì mưu cầu hạnh phúc cho mình mà chà
đạp nên người khác...
Giai cấp thống trị thì
cho rằng chỉ họ mới có quyền hưởng hạnh phúc mà thôi, còn những tầng lớp khác
là thấp hèn, hạ đẳng, không có quyền đc hưởng hạnh phúc…
Nhưng dưới ánh sáng
của chế độ XHCN ưu việt thì người ta lại quan niệm rằng hạnh phúc của mình
chính là làm cho mọi người đều đc hạnh phúc, hạnh phúc là tình thương yêu đồng
chí, đồng bào…
Vì hạnh phúc luôn gắn
với yêu thương, luôn bắt nguồn từ yêu thương, nên để đạt đc hạnh phúc, chúng ta
phải trân trọng yêu thương, phải mở lòng ra, làm cho yêu thương rạng rỡ… phải
biết vì mọi người… Trong cuộc sống, lao động, học tập phải luôn nỗ lực phấn
đấu… Có như vậy mới có đc niềm hạnh phúc trọn vẹn ngát xanh…
Con người sinh ra phải
đc quyền sống, quyền mưu cầu hạnh phúc… Và luôn mơ ước những hạnh phúc lớn lao
hơn…
Tất yếu ấy phải rạng
ngời trên thế gian này…
Để cho con cháu chúng
ta đc đời đời hạnh phúc…
Mấy lâu mọi người cứ nhầm
cho rằng chế độ tư hữu là kẻ thù của tình yêu và hạnh phúc…
Nhưng thực ra không
phải như vậy, mà chính tư tưởng làm ra chế độ tư hữu ấy mới là kẻ thù thực sự
của tình yêu và hạnh phúc…
Và con đường để đưa
nhân loại đến bến bờ hạnh phúc đó chính là vút cao tư tưởng yêu thương rạng rỡ
em ạ…
Đó chính là một phát
kiến vô cùng vĩ đại, anh dành tặng em nhé !
Một con đường mới đã mở ra vô cùng rạng rỡ…
dân tộc VN anh hùng kiêu dũng thông minh sáng tạo mênh mang tình cảm và tràn
đầy chí khí tiến lên, ko thể tiếp tục một sự nghiệp mới bằng việc bây giờ mới
lại bắt đầu mơ hồ mày mò phát triển ktế thị trường… Vì đó là con đường đi sau
mà chết sớm, thực tế đã bước đầu cho thấy càng dấn thân nỗ lực theo con đường ấy càng
mau chết thảm hại thêm… mà lúc đã chết rồi thì than ôi, hoang mang thất vọng
tột cùng, ko thể vực dậy đc nữa, chỉ còn cách hiến dâng mọi tài nguyên, giang
sơn gấm vóc này và đem thân mà làm nô lệ mà thôi…
Còn làm sao để vút cao tư tưởng yêu
thương rạng rỡ thì đó là một bí mật…
Không bít em có phải
là chiếc chìa khóa vàng để mở cánh cửa bí mật đó không…
Có dám cùng anh để cho
nhân loại này đc dạt dào hạnh phúc xinh tươi ngàn đời bất diệt không em !!!
Yêu em thật nhìu.. ơi lắm.. Huế thương
ơi…
Nồng nàn gió lộng biển khơi…
Cho vầng dương sáng muôn nơi hỡi người…
Người đi xây hồ Kẻ gỗ
Ta đi trong nắng, ta đi trong mưa…
Xa khơi…
Nắng toả chiều nay
Chiều tỏa nắng đôi bờ anh ơi
Gió lộng buồm mây ươm chân trời
Biển lặng sóng thuyền em dong khơi khoan giọng hò thương anh cách xa vời
Kìa biển rộng con nục con măng lướt sóng chìm đôi bờ tung tăng
Con chuồn còn bay nơi nơi con giăng chiều gọi bạn đường khơi...
Nắng toả chiều nay
Thuyền về mái đọng chiều nay, nhìn phương Nam con nước vơi đầy thương nhớ,
nhớ thương anh ơi !
Ôi mênh mông sóng xô du thuyền ta xa bờ
Âm vang tiếng hò nhịp chèo ta mong ... chờ
Thuyền ra xa khơi đưa nhịp chèo nối liền
Đường đi mù khơi mái chèo chung đôi miền ơ !
Mênh mông biển khơi câu hò thương nhớ
Vang về miền Nam
quê ta
Biển dập dìu biển tâm tình biển nói lên lời sóng cả chung lứa đôi
Biển nói lên giùm bao ngày thương nhớ biển ơi
Nhớ thương cách vời ơi biển chiều nay
Nhớ thương cách vời ôi biển chiều nay …