Huế ơi yêu Huế vô cùng, Mà nghiêng nón khẽ ngại ngùng chờ ai…

Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2016

Bác cả Phơ-rim


Bác cả Phơ-rim vóc người bé nhỏ, gầy gò nhưng rất băng xăng, không lúc nào chịu ngồi im. Mặt bác rỗ hoa, có cái mũi hếch nhô lên. Hai mắt tí hí, luôn liếc bên trái bên phải. Không gì lọt được mắt bác, gì bác cũng chê, gì bác cũng biết hơn người và bao giờ bác cũng có lý.

Lúc bác đi ngoài đường, hai tay cứ vung vẩy vung vẩy. Vì thế một hôm bác chạm vào một người con gái đương xách nước, thùng nước bị gạt lên cao, nước dội bác ướt sũng. Bác lắc mình, hét:
- Đồ cừu đủng đỉnh kia, mày không nhìn thấy tao từ đằng sau đến à?

Bác vốn làm nghề thợ giày. Khi bác ngồi khâu, tay rút mũi dùi vung bạt mạng, ai không để ý lánh xa, rất dễ bị tai họa. Chẳng có bạn nghề nào ở với bác được lâu, vì làm giỏi mấy vẫn cứ bị bác chê. Khi thì chê đường khâu không đều, khi thì chê da đập chưa kỹ.

Bác thường bảo chú bé học việc:
- Này để tớ bảo chú mày cách đập da cho mềm nhé!
Miệng bác nói, tay bác rút sợi dây da quất luôn mấy cái lên lưng chú bé.

Ai bác cũng chê nhác. Trong lúc ấy, bản thân bác có được hơn họ mấy tí đâu, vì có khi nào bác ngồi yên một chỗ được quá mươi phút đâu.

Sáng nào cũng thế, hễ bác gái dậy bắc nồi nhóm bếp là bác cũng nhảy ra khỏi giường, chạy cả chân đất xuống mà hét:
- Định đốt nhà đấy à? Để thui cả con bò hay sao. Hay là không mất tiền mua củi.

Thấy người làm đương giặt giũ mà rúc rích trò chuyện, bác cũng mắng ngay:
- Mấy con ngỗng cứ đứng mà quang quác, quên cả công việc. Sao đã lấy xà phòng mới thế? Phí của quen rồi, lại thêm lười như hủi. Không dám vò mạnh, chắc sợ hỏng bàn tay chứ gì?
Bác nhảy đại đến, không may xô phải thùng nước xà phòng, đổ ra lênh láng khắp cả.

Thấy người ta xây nhà mới, bác sang đứng ở cửa sổ dòm vào, bác hét:
- Lại xây tường bằng cát vàng đó rồi. Không ráo được đâu! Ở nhà này, cứ là sẽ ốm khắp lượt cho mà coi. Vữa cũng chẳng ra gì nữa kìa! Phải trộn sỏi, chứ ai bảo trộn cát. Còn đời tôi, nhất định được thấy cái nhà này đổ.

Về làm việc, bác ngồi vào chỗ, mới khâu được dăm mũi, thấy không yên tâm bác lại đứng phắt dậy, tay tháo tấm yếm ra, miệng nói:
- Mình phải ra ngoài, nhắc nhở thêm mọi người mới được.

Bác chạy ra chỗ đám thợ mộc:
- Các anh đục đẽo, không thẳng theo đường dây đã cặp rồi. Các anh tưởng những cái xà này thẳng cả hay sao? Rồi không có cái mộng nào khít đâu!
Bác giật cái rìu ở tay một người thợ, định đẽo làm mẫu cho họ xem.

Bỗng có cỗ xe ngựa chở đầy đất sét đi ngang, ngứa mắt quá bác quặng rìu, nhảy xổ đến chỗ người nông dân đi kèm bên xe:
- Không biết thương giống vật hay sao? Ai lại đi thắng ngựa non vào cái xe chở nặng thế bao giờ. Rồi mấy con vật đáng thương này sẽ gục ngay tại chỗ cho mà xem!

Người nông dân không buồn đáp lại. Bác càng cáu, quay ngay vào xưởng.
Bác ngồi xuống sắp tiếp tục khâu nốt giày thì bỗng chú bé học nghề chạy lại đưa bác xem một chiếc giày. Bác quát:
- Lại cái gì nữa đây! Tớ đã bảo là chú mày không có được khoét rộng quá. Giày gì mà toang hoác gần như chỉ còn đế thế này thì ma nào nó mua. Còn đường khâu kia nữa, sao mà xấu thế. Tớ đã dặn thì cứ y thế mà làm.

Chú bé vội đáp:
- Ơ ơ bác ạ, đúng là giày này cắt hỏng rồi, và khâu xấu nữa. Nhưng chiếc giày này là do chính tay bác đã cắt, đã khâu đấy chứ. Lúc nãy bác đứng dậy, bác đã quẳng vào gầm bàn, cháu mới nhặt nó lên hỏi bác thôi. Hì hì, dễ đến thiên thần trên trời cũng khó mà làm vừa lòng đúng theo ý bác được.

Một đêm, bác nằm mê thấy mình chết, linh hồn đương bay thẳng lên thiên đàng. Đến nơi, bác gõ cổng rất mạnh. Bác nói:
- Lạ nhỉ, cửa của họ cái vòng sắt không có, gõ tay đến giập cả xương.

Khi ấy, Tông đồ Pê-tơ-rút ra mở cổng xem ai đập dữ thế. Mới bảo:
- Ồ, té ra là bác cả Phơ-rim đây ạ. Ta sẵn lòng cho bác vào, nhưng ta phải dặn bác đã nhé: bác phải bỏ tính cũ đi, lên đây rồi cái gì cũng khác, đừng cái gì cũng chê. Nếu không tất vạ vào thân đấy bác nhé!

Bác ậm ừ đáp:
- Ngài cứ yên tâm, không cần dặn đâu, tôi biết phải thế nào rồi. Vả lại ở đây, ơn trời, mọi sự đều hoàn hảo, có giống dưới trần đâu, chê chỗ nào được.

Bác qua cổng, leo lên, leo xuống, qua những khoảng không rất rộng của cổng trời. Bác ngó quanh, hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải, chốc chốc lại lắc đầu hoặc lẩm bẩm trong miệng. Giữa lúc ấy, có hai vị thiên thần khiêng một cái xà. Xà rất dài, nhưng các thần lại không đi dọc theo thân xà, mà cứ đi ngang. Bác nghĩ thầm:
- Ai lại ngốc thế kia không chứ?

Nhưng bác không nói ra, bác chỉ tự nhủ: rốt cuộc cũng thế thôi, đi ngang hay đi dọc thì cũng chỉ cắt lên là đi được, mà mình có thấy họ chạm vào cái gì đâu.

Lúc sau, bác lại gặp hai vị thiên thần khác ngồi bên suối, đương múc nước đổ vào thùng. Bác nhìn kỹ, thấy thùng có lỗ rò, nước tháo ra bốn phía: các thần đang làm mưa tưới xuống hạ giới. Bác định nói:
- Toàn là vô dụng!

Nhưng may bác lại kìm được ngay và nghĩ: biết đâu chỉ để chơi vui thế thôi, đã gọi là tiêu khiển thì còn phân biệt gì việc có ích với việc gì vô ích đâu, vả chăng ở cảnh tiên này, như mình đã thấy, người nào chẳng rỗi rãi thong dong.

Bác đi quãng nữa gặp cỗ xe đương mắc dưới hố. Bác bảo người đánh xe:
- Có gì lạ đâu. Ai bảo chở quá nặng? Cái gì trên ấy thế nhỉ?

Người ấy đáp:
- Toàn những điều nguyện mơ màng cả đấy. Nguyện mãi rồi mà vẫn chưa lên được con đường chính đây. Nhưng cũng may tôi đã đẩy nổi cỗ xe này tới được đây, chắc không ai nỡ để tôi mắc kẹt đâu.

Quả là có vị thiên thần dắt hai con ngựa đến đóng vào cỗ xe, lúc ấy bác mới nghĩ thầm: “Được lắm! Nhưng chỉ có hai con ngựa thì kéo sao nổi cái xe nặng kia ra; ít nhất cũng phải cần tới bốn con nận”.

Một thiên thần khác đến, cũng dắt theo hai ngựa nhưng lại không đóng nó trước xe mà đóng vào sau xe, ngược đầu lại. Bác Phơ-rim không nhịn được nữa. Bác vội hét lên:
- Ơ kìa cái thằng lù đù kia! Mày làm gì đấy hở? đóng ngựa như thế à. Kể từ buổi khai thiên lập địa đến nay có ai lại kéo xe hai đầu ngược nhau như thế đâu. Thế mà cứ kiêu căng xuẩn ngốc lại cứ cho mình gì cũng biết hơn người. hì hì

Bác còn định nói nữa, nhưng một vị thần đã túm gáy bác, quẳng một cái rõ mạnh ra xa tận ngoài cổng trời. Thế là tiếc thật, bác không được ở lại thiên đường. Ra ngoài rồi, bác vẫn ngoài cổ dòm lại, thấy bốn con ngựa có cánh lúc nãy đương nhấc bổng cỗ xe bay lên cao tít.

Vừa khi ấy, bác tỉnh mộng. Bác mới tự nhủ:
- Đương nhiên trên thiên đàng, tất là phải khác dưới trần rồi. Vì thế mình có thể bỏ qua một số điều, nhưng mà lạ thật, ai mà yên tâm đứng nhìn họ đóng ngựa ngược chiều vào cả đằng trước lẫn đằng sau xe được chứ?
Cũng biết là mấy con ngựa có cánh đấy, nhưng ai kỳ thế kìa: ngựa đã sẵn bốn vó chạy được rồi, chắp thêm hai cánh làm chi nữa nhỉ?

Thôi mình phải dậy thôi, kẻo ngoài kia chúng nó lại làm lung tung hết cả bây giờ! Cũng may là mình mới chợp mắt một lúc thôi đấy!

Hì hì, thế mới gọi là bác cả Phơ-rim chứ nị…




Duyên phận
Không phải tại chúng mình


1 nhận xét:

Các bạn có thể copy link hình
và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ

Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]


Rập rờn bướm lượn hoa rung
Em cùng anh nhé ta chung mộng vàng…

Photobucket
Tình yêu !
Tình yêu bắt đầu từ đôi mắt…
Ngày mai bắt đầu từ hôm nay… 


Có phải, tình yêu là đôi mắt
Màu tím !
Nhìn em là, cô gái long lanh

Hay, tình yêu là lối nhỏ
Cho em bao mơ ước vào đời

Em như giọt sương chờ gió
Lay nhẹ nhàng lăn đến bên anh
Anh ơi, mùa xuân lại đến
Rực bầu trời muôn những cánh hoa…



 



Huế Tình Yêu Của Tôi !


Đứng bên tê đồng ngó bên ni đồng
         mênh mông bát ngát
Đứng bên ni đồng ngó bên tê đồng
                  cũng bát ngát mênh mông

Thân em như chẽn lúa đòng đòng
         Phất phơ dưới ngọn nắng hồng buổi mai
Làm trai cho đáng lên trai
                  Phú Xuân đã trải, Đồng Nai cũng từng…



 

Huế tình yêu của tôi



ANH VẪN YÊU EM iu nhìu lắm !!!

Anh vẫn càng yêu em iu nhìu lắm
Đơn giản thế ngàn lần anh không nói
Vì kiêu hãnh nên anh giả vờ thế
Vì kiêu hãnh nên hai đứa thử lòng nhau…

Anh biết lắm chẳng thể chối từ đâu
Bao kỷ niệm hằn sâu trong ký ức
Lòng kiêu kỳ như khoảng khắc mà thui
Giả vô tình nhưng sao nhớ quá…

Những khoảng đời anh sống thiếu em
Lòng kiêu hãnh cô đơn lạnh giá
Về đây em cùng anh ta bước
Đường dài lắm lỡ lạc bước thì sao…

Về đây em anh gọi đến khản lời
Bức tường ngăn rã rời sụp đổ
Anh nhận ra tình yêu không có chỗ
Cho những niềm kiêu hãnh cô đơn…

 

Em yêu anh như yêu câu ví dặm



TRÁI TIM CON GÁI

Trái tim em là trái tim con gái
Rất cả tin và rất dễ tổn thương
Đập lo âu khắc khoải giữa đời thường
Nhưng bỗng một ngày run lên bối rối…

Trái tim đập những điều em không nói
Dù trước anh em kiêu hãnh lặng im
Giọt lệ trào sau hàng mi giấu vội
Nuốt vào trong thành nước mắt của tim…

Trái tim em chẳng một phút bình yên
Cứ gào gọi cư vẫy vùng thôi thúc
Muốn vỡ tung và xé toang lồng ngực
Để trao anh minh chứng của tình yêu…

Trái tim em đã bao lần phiền muộn
Trước tương lai luôn phập phồng lo sợ
Chân trời xa nắng ấm có bao nhiêu
Hạnh phúc về hay sẽ là đau khổ …



 



BIỂN TÌNH EM MÊNH MÔNG

Hôm nào em gọi anh về với biển
Gió mơn man, hơi biển nồng nàn
Đi bên em trên bờ cát mịn
Nghe thì thầm anh ơi… anh ơi…

Trăng chợt lên từ lòng sâu thẳm
Con sóng bạc mặn tình em biển cả
Nỗi khao khát vỡ òa vào bờ đá
Biển vụng về chẳng biết ngỏ lời yêu...

Biển nông, sâu... thầm kín biết bao điều
Sóng trăn trở trườn mình trên môi mặn
Trong gió thoảng thì thầm lời em dặn
Biển mênh mông... tình em mênh mông...




 

Xa khơi…



Yêu mãi không thôi…

Em !
Giọt sương chờ gió
         Lay nhẹ nhàng
                  Lăn đến bên anh…

Em ! cô gái hay nàng tiên
Như sao băng rực sáng
         Trên muôn cuộc đời thường
                  Và trong trái tim anh …

Hãy tan vào cây !
Cho lá xanh đâm chồi
         Hãy làm bừng sáng
                  Những đêm thâu mịt mùng…

Dù biết anh không thể giang tay nhận
Giọt sương... giọt sáng... cho riêng anh...
Dù em biết anh chỉ là một cánh chim
Em không ngần ngại cho anh cả trái tim
 

 Nồng ấm yêu thương chân thành và giản dị…
Ước gì thời gian quay trở lại
Ước gì mình mãi mãi thuộc về nhau…
 

 Em ơi !
       Em có biết ?
              Ước gì anh ước gì thế nhỉ ?
              Anh chỉ biết rằng anh mãi yêu em !!!...




Đôi mắt người xưa
Bản tình cuối